Chương trước
Chương sau
Trân Mộng nhìn mấy căn nhà đó nói: “Đầu là do chúng xây đấy”.

“Chúng ta qua đớ.

Ngô Bình bay về phía ao, hai người vừa đáp xuống đã có bốn người bay đến từ nhiều hướng, trong đó có một người đàn ông mặc áo xanh, lông mày màu vàng, mắt xám, mặt ngựa. hắn quái gở nói: “Làm gì đấy?”

Ngô Bình nhìn đối phương nói: “Tôi đến hồ rửa tay thôi, các người là ai, tại sao lại ngăn cản tôi?”

Người áo xanh hừ một tiếng: “Mở to mắt ra nhìn cho rõ, đây là chỗ của bọn tao, mày muốn vào thì phải trả tiền, hiểu chưa?”

Ngô Bình chớp mắt: “Ao này là của nhà anh à?”

Một người đàn ông mặc áo tím bước đến trước mặt Ngô Bình, khuôn mặt gần như chạm vào Ngô Bình hỏi: “Sao nào, mày không phục à? Có biết bọn tao là ai không?” 

Ngô Bình đưa tay đẩy hản ra, cậu vừa đẩy, đối phương sử dụng pháp lực chống lại nhưng không ngờ sức mạnh của Ngô Bình lại mạnh đến thế, hắn lùi về phía sau ba bước, đồng thời hắn cảm thấy buồn nôn, †oát cả mồ hôi lạnh.

Ngô Bình: “Anh không đánh răng, cách xa tôi ra”. "Mày!"

Người đồ tím vừa ngạc nhiên vừa tức giận, muốn ra tay nhưng lại sợ thực lực của Ngô Bình, thế là nhìn người đồ xanh.

Người đồ xanh nhìn Ngô Bình từ trên xuống dưới nói: “Anh bạn, đây không phải là nơi anh có thể gây chuyện. Anh muốn vào cũng được, ngoan ngoãn nộp tiền đi”.

Ngô Bình cười nói: “Muốn bảo tôi nộp tiền cũng được, nhưng trên đời có câu, tiền khó kiếm, phân khó ăn. Các anh muốn lấy tiền của tôi thì cho tôi xem bản lĩnh của anh đi”.

Người đồ xanh sâm mặt: “Anh muốn thế nào?”

Ngô Bình: “Các anh cử bất kỳ ai cũng được đánh với tôi một trận, đánh thắng tôi thì tôi sẽ ngoan ngoan nộp tiền, không thì các anh cách xa tôi ra một chút”.

Gương mặt lạnh nhạt của Trần Mộng hiện lên vẻ ngạc nhiên, cô ta còn tưởng Ngô Bình vừa đến sẽ trả tiền để vào trong, nhưng không ngờ cậu lại muốn so với người mạnh nhất của đối phương.

Người đồ xanh nhíu mày hỏi: “Anh tên là gì? Đến từ Tiên Giới khu nào?”

Ngô Bình: “Muốn biết lai lịch của tôi thì đánh thắng tôi trước đi”.

Người đồ xanh hừ một tiếng, để lại vài người khác, xoay người đi đến căn phòng cao lớn nhất.

Hắn đi vào phòng, mấy giây sau có một bóng người bay đến, đáp xuống trước mặt Ngô Bình, biến thành một người đàn ông cao lớn.

Người đàn ông này có đôi lông mày xám, mắt xám, mặc quần áo màu xám, nhưng trên tay áo có thêu bảy con phượng hoàng vàng, hắn nở nụ cười nói: “Nghe nói anh muốn so sức mạnh với người của bọn tôi?”

Ngô Bình cũng nhìn đối phương nói: “Anh muốn đánh với tôi?”

Người đàn ông đó cười nói: “Được chứ, nhưng một khi tôi ra tay thì không biết nặng nhẹ, ngộ nhỡ đánh chết anh, mong anh đừng để ý”.


Ngô Bình khẽ gật đầu với cô ta tỏ ý cô ta đừng lo.

Phượng Thất siết chặt tay phải, giơ ngón tay cái lên ấn vào giữa hai lông mày, quanh người hắn bỗng phóng ra một luồng khí tức kinh thiên động địa, cho dù là tu sĩ hậu kỳ cảnh giới Thần Thông cũng không thể sánh bằng.

“Sức mạnh của Thần Phượng”, những người khác đều lộ ra vẻ ngạc nhiên và hâm mộ, đồng thời cũng nhìn Ngô Bình như nhìn người chết.

Ngô Bình vẫn đang quan sát Phượng Thất, cậu thấy bản lĩnh lợi hại nhất của đối phương chính là sức mạnh thân xác, lúc này khí tức của hắn cũng cho thấy thân xác người này rất mạnh, thể chất như vậy khó xâm nhập, am hiểu cận chiến... 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.