Chương trước
Chương sau
Ngô Bình chau mày: “Không phải nói vương tọa kiếm đạo chỉ khi có được sự cho phép của các vương tộc khác mới có thể tiếp cận được sao?”

Người đó nói với vẻ hiểu rất rõ về vương tọa kiếm đạo: “Tôi là tu sĩ của tiên giới Vạn Kiếm, tổ tông từng đặc biệt nghiên cứu về vương tọa kiếm đạo. Vương tọa kiếm đạo khác với những vương tọa khác, cứ một ngàn năm nó sẽ xuất hiện một lần và tự chọn chủ nhân. Có điều giây phút được vương tọa kiếm đạo chọn trúng cũng chính là thời khắc nguy hiểm ập đến. Sức mạnh khủng khiếp của vương tọa kiếm đạo không phải tu sĩ bình thường có thể chịu đựng được”.

“Ngoài ra, một khi có người muốn có được vương tọa kiếm đạo thì những người khác cũng sẽ cùng tấn công người đó. Khi người được vương tọa kiếm đạo công nhận chết đi, vương tọa sẽ chọn lại chủ mới”.

Ngô Bình: “Thế chất như thế nào mới có thể chịu đựng nỗi vương tọa kiếm đạo?”

“Phải tu luyện một bộ kiếm phổ cực kỳ lợi hại, luyện ra được kiếm khí vô thượng trong cơ thể. Ngoài ra tu vi của người tu hành tốt nhất nên đạt đến cảnh giới Phản Phác của thần thông tâng ba. Cảnh giới quá cao hoặc quá thấp đều không có lợi cho việc luyện hóa vương tọa”.

Ngô Bình: “Thì ra là vậy, xem ra nửa năm sau sẽ có rất nhiều người đi thử vận may”.

Người đó: “Khu vực đó sẽ bị các vương tộc lớn liên kết phong tỏa, nếu không có quan hệ hoặc nộp phí cao thì sẽ không thể nào vào được”.

Ngô Bình chau mày, xem ra những vương tộc này không hề muốn người ngoài có được vương tọa kiếm đạo.

“Vậy nếu là đệ tử của kiếm đường chí tôn thì sao?”. Cậu có tín vật trong tay, có thể trở thành đệ tử tinh anh của kiếm đường chí tôn bất cứ lúc nào.

Người đó liếc nhìn Ngô Bình: “Nếu là đệ tử tinh anh thì đương nhiên sẽ có tư cách tham gia rồi. Dù gì thì kiếm đường chí tôn cũng là đấng tối cao trong tiên giới Vạn Kiếm.

Ngô Bình: “Anh có thể cút rồi đấy”. Ngô Bình phất †ay, quyết định tha mạng cho anh ta.

Người đó chớp mắt, đột ngột quỳ xuống đất, n “Tôi là Xích Huyền Tử, là đệ tử tinh anh của Tứ Hải kiếm tông, tiên giới Vạn Kiếm, từ nay tình nguyện đi theo bên cạnh công tử”.

Biểu hiện của người đó khiến Ngô Bình khá bất ngờ, anh ta nói: “Anh muốn đi theo tôi?”

Xích Huyền Tử: “Thực lực, khí chất của công tử vượt xa Cậu chủ Linh Hư, chim khôn chọn cành mà đậu, tôi quyết định từ nay về sau sẽ đi theo bên cạnh công tử”.

Đương nhiên Ngô Bình không thể nào tin tưởng một người chỉ mới gặp lần đầu, hơn nữa, trước đây anh ta còn là thuộc hạ của đối thủ, cậu bình thản nói: “Anh muốn tôi làm sao để tin tưởng anh đây?”

Xích Huyền Tử nị ông tử có thể dùng cấm chế trên người tôi, nếu tôi bất trung thì anh có thể lập tức giết chết tôi”.

Ngô Bình “ừ” một tiếng: “Nếu anh đã kiên quyết như vậy thì tôi có thể tạm thời giữ anh lại bên cạnh”.

Xích Huyền Tử vui mừng: “Cảm ơn công tử”.

Sau đó anh ta nói: “Công tử, nửa năm gần đây Lăng Hư công tử đó luôn ở trên đảo này, mục đích là muốn có được một báu vật trên đảo. Chỉ có điều còn hai tiếng đồng hồ nữa dị bảo đó mới xuất hiện thì công tử đã đến mất rồi".

Ngô Bình hứng thú: “Bảo bối gì?” “Chân thủy”.


“Đấy là một mạch nước vừa xuất hiện, đến cả Cậu chủ Linh Hư cũng không biết nó có bao nhiêu chân thủy, nhưng chắc chắn sẽ không ít đâu. Nếu không thì với thân phận của anh ta, sao có thể khổ sở ở đây chờ đợi đến nữa năm, một bước cũng không rời”.

Xích Huyền Tử lại nói thêm: “Tốt nhất công tử nên nhanh tay lên, nhất định Cậu chủ Linh Hư sẽ không cam. †âm từ bỏ, nhất định sẽ quay lại đây. Nếu anh ta quay lại thì chắc chăn sẽ mang theo vũ khí để đối phó công tử”.

Ngô Bình: “Dẫn đường đi”.

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.