Chương trước
Chương sau
Nhạc Cương Cực uống cạn một chén rượu, nói: “Một kẻ thù năm đó của tôi, đã gia nhập vào tông môn nhất phẩm Lưu Vân Tông.

Lại còn trở thành chức vụ trưởng lão của Lưu Vân Tông. Không lâu trước đó, anh ta đại diện cho Lưu Vân Tông đến Thiên Nhạc Tông, yêu cầu Thiên Nhạc Tông gia nhập Lưu Vân Tông. Tôi không đồng ý, anh ta tuyên bố trong vòng một tháng sẽ tiêu diệt Thiên Nhạc Tông!”

Đào Thành đập bàn một cái: “Đúng là ức hiếp người quá đáng! Nhạc phụ yên tâm, con nhất định đứng bên cạnh Thiên Nhạc Tông!”

Nhạc Thiên Ba lắc đầu: “Con chăm sóc con gái cha cho tốt, chuyện này không cần lo”.

Ngô Bình và đối phương chạm ly, một hơi uống cạn, chợt hỏi: “Nhạc tông chủ, Lưu Vân Tông làm như vậy, chỉ là vì báo thù sao?”

Nhạc Thiên Ba khế thở dài, nói: “Nơi lập ra Thiên Nhạc Tông là một Thần Sơn tên “Thiên Nhạc”. Thiên Nhạc Thần Sơn cất giấu một vài bí mật, mà đúng lúc kẻ thù kia của tôi biết được, nên anh ta nhất định sẽ tấn công Thiên Nhạc Tông”.

Ngô Bình không hỏi bí mật của Thiên Nhạc Tông là gì, bởi vì đây là bí mật của tông môn.

Nhạc Thiên Ba nhìn Ngô Bình, nói: “Nghe danh kiếm các đã lâu, Ngô trưởng lão là đệ tử Kiếm Lão, tiên đồ vô lượng, tư chất trác tuyệt, nói không chừng có thể thấu hiểu được bí ẩn của Thiên Nhạc Thần Sơn”.

Ngô Bình bình tĩnh: “Ý của ông là?”

Nhạc Thiên Ba: “Trên Thiên Nhạc Thần Sơn, có ẩn chứa một loại sức mạnh thần bí, loại sức mạnh này rất khó lĩnh ngộ, hơn nữa quá trình lĩnh ngộ vô cùng nguy hiểm. Lúc đầu, tổ sư Thiên Nhạc Tông chúng tôi lĩnh ngộ được ba trăm nay, cũng chỉ ngộ ra được một sát chiêu trong đó, nhờ đó sáng chế ra Thiên Nhạc Lục Thức, tung hoành khắp nơi, đánh bại rất nhiều thiên kiêu, cuối cùng sáng lập ra Thiên Nhạc Tông”.

Nói đến đây, Nhạc Tiên Ba lại thở dài nói: “Thật ra, Thiên Nhạc Tông năm đó đã từng là một tông môn nhất phẩm hùng mạnh. Nhưng từ sau khi tổ sư tọa hóa, thì không còn ai học được Thiên Nhạc Lục Thức, vì thế thực lực Thiên Nhạc Tông tôi đời sau không bằng đời trước. Đến đời tôi đã hạ xuống tông môn nhị phẩm! Tôi có lỗi với tổ sư Thiên Nhạc Tông!”

Ánh mắt Nhạc Thiên Ba mang theo sự không cam †âm và áy náy. 

Ngô Bình dành toàn bộ quan tâm vào Thiên Nhạc Thần Sơn, cậu hỏi Nhạc Thiên Ba: “Nhạc tông chủ cũng từng lĩnh ngộ sức mạnh thần bí đó rồi?”

Nhạc Thiên Ba cười khổ, ánh mắt ông ta có chút tuyệt vọng và bất đắc dĩ, nói: “Quá khó! Khi tôi vừa tiếp xúc với sức mạnh đó thì đã bị đánh bay, hôn mê tròn bảy ngày bảy đêm. Sau khi tỉnh lại, tu vi giáng xuống ba năm sau mới miễn cưỡng khôi phục được Từ sau lần đó, tôi không dám lĩnh ngộ nữa!”

Ngô Bình nhíu mày: “Nguy hiểm đến vậy sao?”

Nhạc Thiên Ba: “Trước tôi có không ít người đã chết trong lúc lĩnh ngộ”.

“Luồng sức mạnh đó như thế nào?” Ngô Bình lại càng tò mò hỏi.

“Rất nhanh, cảm giá như một luồng sức mạnh tiêu diệt mọi thứ, trấn áp vạn cổ đánh mạnh vào tinh thần tôi vậy. Khống chế thân thể tôi, sau đó tôi đã mất tri giác!”

Ngô Bình gật đầu: “Nói như vậy, luồng sức mạnh này quả thực rất mạnh. Vậy ban đầu tổ sư Thiên Nhạc đã lĩnh ngộ thế nào?”

Nhạc Tiên Ba: “Ông ấy trộm lấy một vài ít sức mạnh, dùng nó tạo ra Thiên Nhạc Lục Thức. Đáng tiếc, đệ tử đời sau không ai thành công cải”

Ngô Bình cười nói: “Vô công không hưởng lộc, Nhạc: tông chủ cần tôi làm gì?”

Nhạc Thiên Ba nói: “Hy vọng Thái Hoàng Giáo có thể †ạo áp lực cho Lưu Vân Tông, không tấn công Thiên Nhạc Tông nữa!” 

 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.