Đào Thành hít một hơi thật sâu, lập tức đứng thẳng lưng, đi đến trước mặt Nhạc Cương Cực, cười, nói: “Anh vợ, bây giờ anh có còn muốn giết tôi nữa không?”
Nhạc Cương Cực im lặng, dù cho anh ta có tức giận hơn nữa thì cũng sẽ không dám giết đệ tử của Thái Hoàng giáo. Thiên Nhạc Tông chỉ là một tông môn nhị phẩm, đến cả tông môn nhất phẩm cũng không dám đắc tội, sao có thể đắc tội với thế lực siêu cấp như Thái Hoàng giáo.
Anh ta không nói gì, vẻ mặt rất khó coi. Đào Thành đỡ anh ta dậy, thở dài, nói: “Anh vợ, tôi và Chân Chân yêu nhau thật lòng, việc gì anh phải phản đối chứ?”
Nhạc Cương Cực hừm một tiếng nặng nề, không nói gì.
Ngô Bình: “Thiếu tông chủ Nhạc, anh hãy về đi. Anh có thể suy nghĩ kỹ về chuyện này rồi cho chúng tôi một câu trả lời”.
Nhạc Cương Cực liếc nhìn Ngô Bình rồi quay đầu bỏ đi. Đào Thành vội hỏi: “Lão đại, em còn muốn đánh
thêm cho anh ta một trận nữa”.
Ngô Bình cười khẩy: “Được thôi, cậu đuổi theo đánh đi”.
Đào Thành cười gượng, nói: “Thôi vậy, tha cho anh †a lần này, ai bảo anh ta là anh vợ của em làm gì”.
Ngô Bình: “Cậu không cần lo lắng, anh ta sẽ đích thân đưa em gái mình đến trước mặt cậu. Bây giờ cậu hãy theo tôi đến chỗ này”.
Cậu vừa nói vừa lấy cánh cửa đó ra, một cánh cửa cổ kính, cũ kĩ liền xuất hiện trước mắt mọi người.
Ngô Bình đẩy cửa, đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3658162/chuong-6308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.