Chương trước
Chương sau
“Là phần thưởng mà thần linh ban cho thần bộc có công lớn nhất. Theo như tôi biết mỗi Thần Quốc cũng chỉ có mấy chục giọt thần lộ mỗi năm, đến quốc vương của Thần Quốc cũng không có quyền phân chia thần lộ. Thần linh thưởng thứ này cho ai thì bắt buộc phải cho người đó uống. Tôi nghe nói đã từng có người có được. ba mươi giọt thần lộ một lần, kết quả trong vòng một năm đã liên tục thăng cấp, cuối cùng trở thành cao thủ của một thời đại”.

Ngô Bình liếc nhìn chiếc chén ngọc, chén ngọc này. không phải nhỏ, bên trong có ít nhất cũng phải một trăm ngàn giọt, nếu nó là thần lộ thì chẳng phải cậu đã phát tài rồi sao?

Phương Lập tiếp tục nói: “Thần lộ có nhiều loại, nếu trong điện có thần lộ thì nhất định là thần lộ của cổ thần, hiệu quả của nó tốt gấp mười lần thần lộ bình thường”.

Ngô Bình “ừ” một tiếng rồi lặng lẽ cất chén ngọc, sau đó nhìn sang hướng khác.

'Trước mặt tượng thần, có một bàn thờ, trên bàn thờ đặt hai xâu tiền chữ, những đồng tiền này đều to bằng bàn tay, màu vàng, bên trên có đúc thần văn, mỗi xâu gồm ba mươi tiền, tổng cộng gồm sáu mươi đồng tiền vàng.

Lúc này mọi người đều đang tìm kiếm xung quanh, Ngô Bình lấy hai xâu tiền đem cất, đồng thời mở một xâu tiền vàng và hỏi: “Ông Phương, đây là thứ gì?”

Phương Lập nhận lấy đồng tiền, quan sát, sau đó mắt sáng lên và nói: “Đây là tiền thần có thể hấp thụ niệm lực của thần linh, thường thì sẽ không dùng để giao dịch, vì nó rất hiếm nên không ai dùng nó như tiền. Trong tiền thần có sức mạnh của thần linh, thường được thần linh cấp cao dùng dùng phần thưởng, ban cho. thuộc hạ của mình. Thường thì chỉ có những người nhiều lần lập công lớn mới có thể có được một đồng tiền thần”.

“Có thể bán tiền thần không?”, Ngô Bình hỏi. Phương Lập suy nghĩ rồi nói: “Nếu không phải đói đến mức không có cơm ăn thì không ai bán nó cả. Nghe đồn tiền thần có một công dụng đặc biệt”.

“Công dụng gì?”, Ngô Bình hỏi. 

“Sai khiến thần”. Phương Lập nói từng câu từng chữ: “Tiền thần ở một số lượng nhất định, cộng thêm một số biện pháp khác như thần chú, thần trận thì có thể sai khiến được thần linh làm theo ý mình”.

Mắt Ngô Bình sáng lên: “Thì ra còn có tác dụng này nữa, vậy đúng là hàng tốt”.

Những người khác cũng không phát hiện được gì, Càn Tiêu Trần là người thất vọng nhất, đi một vòng rồi ra

ngoài ngay, đến tìm Thạch Thiên Phấn nói chuyện.

Ngoài ra, Ngô Bình cũng không tìm thấy được gì khác nữa nên đã lập tức đưa mọi người rời khỏi đại điện.

Sau khi mấy người họ đi khỏi thì cửa điện lại tự động đóng lại một cái “âm”.

Thạch Thiên Phấn vội hỏi: “Có phát hiện gì không?”


Thạch Thiên Phấn thở dài: “Chuyển đi nào có dễ dàng vậy, việc tôi có thể làm bây giờ chỉ có thể là rời khỏi đây”.

Ngô Bình rất tò mò, hỏi: “Sao sức mạnh của Nguyệt Thần lại khắc chế các anh?”

Thạch Thiên Phấn im lặng một lúc rồi nói: “Tổ tiên của chúng tôi từng đắc tội với Nguyệt Thân, bị Nguyệt Thần giáng tội. Hễ ánh trăng chiếu đến đâu thì chúng tôi sẽ không thể sống yên ở đó. Bao năm trôi qua rồi, sự trừng phạt đó vân còn mãi”. 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.