Chương trước
Chương sau
Ngô Bình gật đầu: “Được thôi, thử xem sao”.

'Thạch Thiên Phấn đến trước cửa diện, hai tay nắm thành quyền, hung hăng đánh mạnh vào cửa.

“Rầm!”

Khi sức mạnh anh ta tấn công vào cửa điện, trên cửa điện cũng có một luồng sức mạnh phản công lại, 'Thạch Thiên Phấn chớp mắt đã bị đánh bay, hai cánh tay. đều bị đánh gãy, mười ngón tay gãy mất sáu ngón!

Tay Ngô Bình cũng đè trên cửa, dùng lực nhẹ để cảm nhận được sức mạnh trên cửa. Cậu cảm thấy sức mạnh bản thân dùng ít thì phản lực từ cửa cũng yếu hơn.

Vì thế, ngay khi cậu cảm nhận được phản lực giảm mạnh thì lập tức đẩy cửa lớn chừng một khe hở nhỏ, lách mình đi vào trong.

“Rầm!”

Quả nhiên chỉ trong thời gian cực ngắn, sức mạnh cửa điện đã khôi phục, sau đó lại nặng nề đóng lại. Góc áo Ngô Bình bị cửa kẹp lại, quần áo lập tức bị nghiền nát. Cũng may cậu không sao, đã vào được phía sau cửa điện.

Phía sau cửa, Ngô Bình quan sát cẩn thận, cậu phát hiện phía sau cửa lớn có hai mươi mốt chiếc đĩa kim loại, trên mỗi một đĩa đều có ba mươi sáu con số. Cậu thử một chút, những chiếc đĩa này đều có thể chuyển động.

“Ồ, đây là mật mã sao?”

Cậu nhắm mắt lại, hai tay nhẹ nhàng di chuyển một chiếc đĩa. Bên trong Bí Lực Thần Cấp mà cậu hấp thụ, có một loại Bí Lực rất nhạy cảm với mấy loại như cơ quan này, cho dù chỉ có thay đổi rất nhỏ thôi, nó cũng có thể phát hiện ra.

Lúc này, cậu đưa một luồng Bí Lực thẩm thấu vào trong đĩa, khi đĩa tròn di chuyển để một vị trí nào đó, cậu bỗng cảm nhận được sự thay đổi rõ ràng, lập tức dừng lại.

Sau đó cậu lại di chuyển chiếc đĩa thứ hai, cũng dừng lại khi có cảm ứng từ Bí Lực. Khi chiếc đĩa thứ mười ba di chuyển xong, cửa điện bỗng di chuyển rầm một tiếng, tự động mở ra bên ngoài.

'Thạch Thiên Phấn đi vào đầu tiên, anh ta cười lớn, nói: “Cuối cùng cũng vào rồi!”

Nhưng ngay sau đó, anh ta lập tức cảm thấy đau đớn, quay người chạy ra ngoài, nói với Ngô Bình: “Tôi nói mà, tôi không thể nào vào được!”

Ngô Bình cẩn thận cảm nhận, nhưng không cảm thấy bên trong có sức mạnh gì đặc biệt, cậu hỏi Thạch Thiên Phấn: “Anh đi vào làm gì?”

Thạch Thiên Phấn: “Tìm nguyên do khiến cổ điện ảnh hưởng đến Thạch Tộc tôi, sau đó giải quyết nó!”

Ngô Bình: “Như vậy đai, anh canh giữ bên ngoài điện, chuyện này tôi làm giúp anh. Nếu ngay cả tôi cũng không tìm được nguyên do, thì anh có đi vào cũng không †ìm được đến cùng đâu, anh nghĩ sao?”

Bởi vì đã hợp tác trước đó nên Thạch Thiên Phấn cũng có chút tin tưởng đối với Ngô Bình, anh ta ngẫm nghĩ rồi dùng sức gật đầu: “Được, tôi tin anh”.

Ngô Bình nói với người khác: “Mọi người có thể đi vào cùng tôi, cũng có thể đợi bên ngoài”.

Bên trong cổ điện có khả năng có đồ tốt, mọi người đương nhiên không muốn đợi bên ngoài, đều tỏ vẻ muốn đi cùng cậu.

Sau cửa điện là một cung điện, bền trong có một bức tượng người phụ nữ rất lớn, bức tượng tỏa ra uy thế kinh người. Cô ta có vẻ ngoài giống người, nhưng đầu lỗ tai hơi nhọn, hai mắt hẹp dài, giữa trán có một ấn ký trăng lưỡi liềm màu đỏ.

Nhìn thấy bức tượng này, Phương Lập kinh ngạc nói: “Nơi này là miếu Cổ Thần, bức tượng này chính là Hàn Nguyệt Cổ Thần!”

“Là người của Nguyệt Cung sao?”

Phương Lập gật đầu: “Miếu Cổ Thần không phải nơi người bình thường có thể vào được. Hơn nữa dựa vào. kích thước thần miếu này, có lẽ là miếu thần đỉnh cao của một nước lớn nào đói!”

Trăng đỏ tỏa ra ánh sáng đỏ, hòa quyện cùng ánh sáng hình người tầng năm và thần đèn tầng bốn tỏa ra.

Ánh sáng yếu dần, cuối cùng thì biến mất. 

Lúc này Phương Lập mới thấp giọng nói: “Chúc. mừng chủ nhân đã có được ấn ký mặt trăng, kể từ bây giờ có thể hấp thụ được sức mạnh của mặt trăng rồi!”

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.