Chương trước
Chương sau
Lúc này, Hồ Tiểu Kiều đang ăn một miếng bánh quy. Bắt đầu từ hôm qua, bọn họ càng không dám đi ra ngoài, cứ chờ mãi ở đây.

Hồ Tiểu Kiều không nhịn được nói: “Mỹ Mỹ, chúng ta cũng không thể cứ ở chờ ở đây mãi đúng chứ? Vừa nãy tôi đã liên lạc với Tư Mã sư huynh, anh ấy nói hai ngày nay sẽ có thu hoạch, tôi nghĩ...”

Tư Mã sư huynh mà cô ta nói chính là vị nam tu đầu nhọn kia, tên là Tư Mã Chinh, có danh tiếng rất lớn ở học. viện hoàng gia. Nếu không phải Ngô Bình xuất hiện thì an ta chắc hẳn sẽ trở thành nhân vật thủ lĩnh chuyến đi đến cấm địa Thượng Cổ lần này rồi.

Điền Mỹ Mỹ liếc nhìn cô ta: “Cô muốn bây giờ để tôi rời đi cùng cô, đúng chứ?”

Hồ Tiểu Kiều gật đầu: “Chúng ta cùng đi tìm Tư Mã sư huynh, anh ấy nhất định sẽ giúp chúng ta”. 

Điền Mỹ Mỹ lạnh nhạt nói: “Tôi vân muốn đợi Ngô sư huynh quay lại, cô tự đi tìm anh ta đi”.

Hồ Tiểu Kiều nhỏ giọng nói: “Vậy nhỡ đâu anh ấy không quay về thì sao?”

Cấm địa Thượng Cổ đầy rẫy nguy hiểm, một người mấy ngày vẫn chưa quay lại, vậy thì rất có khả năng sẽ không quay lại nữa.

Nghe cô ta nói như vậy, Điền Mỹ Mỹ tức giận: “Cô nói gì! Ngô sư huynh lợi hại như vậy, chắc chắn anh ấy sẽ không gặp chuyện!”

Mạc Khinh Ngữ liếc nhìn Hồ Tiểu Kiều, lạnh nhạt nói: “Cô muốn đi, thì cứ đi đi, làm gì phải nói nhiều như vậy”.

Hồ Tiểu Kiều nghiến răng, đi ra ngoài trận pháp.

Mấy phút sau, cô ta đưa theo tu sĩ đầu nhọn đi vào, bên cạnh còn có ba tu sĩ khác, người này chính là Tư Mã Chinh.

Tư Mã Chinh nhìn thấy nhiều nữ tu xinh đẹp như vậy, trong lòng cũng ngứa ngáy, anh ta cười lớn nói: “Tôi nói sao nhỉ? Loại người kia, không thể sống quá ba ngày đâu, thế nào, bị tôi nói trúng rồi sao?”

Thấy Hồ Tiểu Kiều lại dẫn người ngoài đi vào, Điền Mỹ Mỹ vừa giật mình vừa tức giận, ánh mắt Mạc Khinh Ngữ cũng đầy sát khí. Đưa người ngoài đến đây, cách làm của Hồ Tiểu Kiều không khác gì bán đứng! 

Lăng Bộ Phi lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài!”

Nếu là ở học viện hoàng gia, Tư Mã Chinh chắc chắn sẽ không dám đắc tội với mấy đệ tử tông môn lớn như Lăng Bộ Phi. Nhưng đây là cấm địa Thượng Cổ, người chết thì cứ chôn xuống đất là xong chuyện, anh ta căn bản không cần phải sợ bất kỳ ail

Hừ lạnh một tiếng, Tư Mã Chinh nói: “ cấm địa Thượng Cổ này là của nhà cô à, cô có tư cách gì bảo tôi ra ngoài?”

Mạc Khinh Ngữ thản nhiên nói: “Cho anh ba giây, nếu còn không đi ra, lát nữa muốn đi cũng không đi được đâu”.

Tư Mã Chinh lại không hề lo lắng chút nào, anh ta cười nham hiểm: “Vậy sao? Mấy mỹ nữ đây chẳng lẽ không cảm thấy cơ thể không thoải mái sao?”

Điền Mỹ Mỹ đứng bật dậy, nhưng cô ấy vừa đứng dậy đã nghiêng ngả, suýt nữa đã ngã xuống đất, bất giác. sợ hãi: “Tôi bị sao thế này!”

Sắc mặt Lăng Bộ Phi khó coi, nói: “Chúng ta trúng độc rồi, là Hồ Tiểu Kiêu!”


Hồ Tiểu Kiều liếc nhìn cô ấy: “Mạc Khinh Ngữ, đã đến lúc nào rồi, cô đừng có giả vờ thanh cao trước mặt chúng tôi nữa. Mấy người các cô cứ ngoan ngoãn nghe. lời Tư Mã sư huynh tôi đi, anh ấy sẽ không làm hại các côi”

Điền Mỹ Mỹ tức giận nhìn Mã Tư Chinh: “Anh muốn làm gì?”

Tư Mã Chinh cười ha ha, nói: “Tôi tu luyện được một loại kỳ công, có thể hấp thụ công lực của nữ tu để tôi sử dụng! Hơn nữa, nữ tu càng xinh đẹp, tu vi càng cao, tôi càng có nhiều lợi ích hơn! Mấy vị mỹ nữ, các cô ngoan ngoãn phối hợp, đợi sau khi tôi thăng cấp, tôi sẽ yêu thương các cô!”. Nói rồi, anh ta đi đến chỗ Lăng Bộ Phi cách gần nhất, ánh mắt đầy vẻ nham hiểm. 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.