Chương trước
Chương sau
 

 

“Ông từng đến đường chủ tế chưa?”, Ngô Bình hỏi.

 Phương Lập gượng gạo nói: “Để chủ nhân cười chê rồi, mặc dù tư chất của tôi khá tốt nhưng vẫn không dám bước chân vào con đường Chúa Tể. Người đi vào. con đường Chúa Tể không chỉ phải có tư chất phi thường mà còn phải có niềm tin vững chắc hoặc sự tự tin... Năm đó tôi không có ý định đấu lại với thiên tài trên con đường Chúa Tể”.

“Ông nói chống lại?”, Ngô Bình nghe ra được từ trọng điểm.

Phương Lập gật đầu, cảm khái nói: “Đúng vậy, con đường Chúa Tể có rất nhiều cơ hội, nhưng cũng có rất nhiều kẻ tranh giành. Mỗi khi có một món bảo vật xuất hiện đều sẽ có rất nhiều cao thủ đến cướp lấy. Trong lúc. đó, chắc chắn sẽ có thương vong”.

Nói đến đây, ông ta tỏ vẻ đau buồn nói: “Tôi từng có một đứa con trai, tài năng của nó hơn tôi rất nhiều, tôi chưa từng đi vào con đường Chúa Tể nên đặt kỳ vọng vào nó. Tôi có nhiều yêu cầu khắt khe với nó, dùng hết †ất cả tài nguyên để giúp nó trưởng thành. Thế nhưng, nó cũng chỉ đi đến cửa thứ ba. Trong cửa ải thứ ba thì bị thiên tài tộc Thiên Hồ giết chết. Năm đó nó mới hai mươi hai tuổi, tôi hận mình tại sao không có được công pháp cấp Hoàng sớm hơn, nếu nó có thể luyện hóa cấm ky thì sẽ không chết trên đường Chúa Tể'. 

Ngô Bình cũng không biết nên an ủi ông ta thế nào. bèn nói: “Ông đừng đau lòng, ít nhất anh ta đã từng cố gắng, dám đối đầu với nguy hiểm, anh ta rất giỏi.

Mắt Phương Lập đỏ bừng, nói: “Đúng thế, nó mạnh hơn tôi”.

Sau đó ông ta nói với Ngô Bình: “Chủ nhân, tôi không có yêu cầu gì khác. Sau này cậu trở thành Chúa Tể rồi, có thể làm cho con trai tôi sống lại không?”

Ngô Bình nhìn ông ta: “Chúa Tể có thể cứu sống người đã chết sao?”

Phương Lập gật đầu: “Chúa Tể có thể có quyền luân hồi, chỉ cần chủ nhân đến được cảnh giới đó, dĩ nhiên có thể giúp con trai tôi sống lại”.

Ngô Bình im lặng mấy giây, cậu biết chuyện này không dễ dàng như bề ngoài, nhưng Phương Lập đã nhận cậu là chủ nhân, hơn nữa còn giao toàn bộ tài nguyên cho cậu nên cậu không tiện từ chối.

“Được, tôi đồng ý với ông. Nếu tôi trở thành Chúa Tể, nhất định sẽ cố gắng cứu sống con trai ông”.

Phương Lập vô cùng biết ơn: “Cảm ơn chủ nhân”.

Ngô Bình: “Phương Lập, ông cứ thế này cũng chẳng ra sao cả, mau hiện thân ra đi”.

Phương Lập nói: “Chủ nhân, sức mạnh gây hại cho. cơ thể tôi vẫn chưa được tiêu diệt sạch, thế nên...”

“Không sao, bây giờ tôi làm sạch giúp ông”, nói rồi Ngô Bình giơ tay ra ấn lên đầu. 

' Sức mạnh Thái Cổ Ma Điệp rót vào trong, sức mạnh còn lại đó lập tức biến mất.


 Thấy nơi này cực kỳ yên tĩnh, cậu lập tức lấy đan dược ra, sau đó chọn bảo dược rồi bắt đầu luyện chế đan Ngọc Túy.

Ba khắc sau, lò luyện đan nổ tung, ba tia sáng bay ra, lần lượt là ánh sáng đỏ, ánh sáng tím và ánh sáng 4 xanh. Ngô Bình vươn tay nắm lấy ánh sáng tím, để mặc ánh sáng đỏ và ánh sáng xanh bay đi.

Phương Lập nhìn đến ngây người, khó hiểu hỏi: “Chủ nhân, hai tia sáng bay đi đó là gì?”

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.