Ngô Bình nhìn cô ấy chằm chằm, nói: “Một loại cỏ ăn thịt người, ăn thịt càng nhiều người càng tích lũy được nhiều nhân khí. Ăn đủ một nghìn người, nó sẽ là Chỉ Vương, ăn một triệu người, nó có thể tiến hóa thành Chi Tiên! Nói như vậy, cha cô đã ăn thịt không ít người!”
Thanh Chỉ nhíu mày: “Anh nói cha tôi ăn thịt một triệu người?”
Ngô Bình cười lạnh: “Ông ta không những ăn thịt người khác, mà ngay cả mẹ cô sợ ràng cũng đã bị ông ta ăn rồi!"
Thanh Chỉ tức giận: “Anh nói bậy! Cha sao lại ăn thịt mẹ tôi chứ, tuyệt đối không thể!”
Ngô Bình cười lạnh: “Thực Nhân Chỉ ăn thịt người mới sống được, sao có thể có tình cảm với loài người được chứ? Hơn nữa cô không cảm thấy kỳ lạ sao? Mẹ cô sớm không biến mất, muộn không biến mất, mà chỉ khi cô lớn hơn một chút, có thể tự mình tự mình sinh hoạt thì mới đột nhiên rời đi”.
Sắc mặt Thanh Chỉ đầy vẻ kinh sợ, lầm bầm nói: “Không đâu!”
Ngô Bình nhìn cô ta chằm chằm, nói: “Thực Nhân Chi còn có một đặc điểm, ăn thịt con cái mình sẽ tiến hóa được đến cấp cuối cùng! Bởi vì sinh vật được sinh †ừ Thực Nhân Chỉ và Nhân Tộc là linh đan thần dược vô thượng đối với Thực Nhân Chỉ!”
Đôi mắt Thanh Chi ngấn nước, hói: “Vậy tại sao ông ấy vẫn chưa ăn thịt tôi?”
Ngô Bình thương xót: “Bởi vì cô vẫn chưa thành niên. Nếu tôi không nhầm, năm năm cô mười bảy đúng chứ?”
Thanh Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3658116/chuong-6262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.