Chương trước
Chương sau
Khí đen bốc lên không, cách vẫn thạch gần trăm mét rồi ngưng tụ thành một đóa sen màu đen úp ngược xuống, lơ lửng trên không trung, dường như trong hoa sen có vô số thứ kỳ lạ bị phong ấn, chúng đang chực chờ thoát khỏi đóa sen đen.

Ngô Bình chau mày, hỏi: “Phương Lập, ông có nhận ra thứ này không?”

Phương Lập cũng không biết, nói: “Cậu chủ, thứ này tà môn, tôi cũng không biết lai lịch của nó”.

Mèo đen “meoơ” một tiếng, nhảy lên vai Ngô Bình, nhìn xuống vẫn thạch đen ở dưới, ánh mắt rất nặng nề.

Tiếp ngay đó, mèo đen kêu thét lên một tiếng chói †ai, khi tiếng thét vang lên, đóa sen đen ngược bỗng rùng một cái rồi sau đó rung lắc mạnh, bên ngoài xuất hiện kết tỉnh màu đen. Có vẻ như mèo đen đang muốn phong ấn thứ kỳ quái đó.

Nhưng khí tức của hoa sen đen quá mạnh, có thể kháng cự được. Thế là mèo đen thét lên tiếng thứ hai, thời không xung quanh sen đen méo mó, vô số khó đen bao trùm lấy nó, tầng tầng lớp lớp.

Bỗng nhiên, khí tức của sen đen biến mất hẳn, nó biến thành một mẩu băng màu đen, rơi xuống chân Ngô Bình.

Lúc này, mèo đen dường như đã kiệt sức, mệt mỏi ngã vào lòng Ngô Bình, sau đó nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi. 

Ngô Bình liếc nhìn mẩu băng màu đen đó, không dám động vào mà chỉ ném vào túi chứa đồ.

Bây giờ vẫn thạch dưới hố đã không còn toát ra khí đen nữa, có thể thấy nó chỉ là một vật chủ, thứ đáng sợ thật sự là đóa sen đen đó, có điều nó đã bị mèo đen phong ấn rồi.

Nhưng Ngô Bình vẫn quyết định xuống xem thử, dù sao thì thứ có thể phong ấn được hoa sen đen thì nhất định chất liệu cũng sẽ không tồi.

Ngô Bình đáp xuống phía trước vẫn thạch, phát hiện bùn đất xung quanh đều biến thành thủy tinh đen, trên vẫn thạch có rất nhiều lỗ nhỏ chi chít, chắc cũng phải đến hơn cả ngàn lõ.

Cậu quan sát một lúc, phát hiện vẫn thạch này cứng lạ thường, hơn nữa còn toát ra sức mạnh tà đạo. Cậu thử lấy kiếm Thất Tinh Long Uyên ra, chém lên thử nhưng chỉ tóe lửa, vẫn thạch vẫn không hề hấn gì.

Mắt Ngô Bình sáng lên, cậu nói: “Hàng tốt, nếu có thể chế tạo nó thành binh khí thì nhất định sẽ là thân binh sắc bén nhất thiên hạ”.

Cậu cất vẫn thạch vào.

Lúc cậu ra đến mép thìa thấy mấy cô gái đang đợi cậu quay lại, khi thấy cậu thì ai nấy cũng thi nhau hỏi Tình hình. Ngô Bình chỉ nói không có gì đặc biệt rồi đưa mấy cô gái đi về hướng khác. 

Lúc này Ngô Bình nhìn về khu vực được đánh dấu màu trắng trên bản đồ, cậu quyết định lát nữa sẽ đến đó xem thử.

Sau khi mấy người họ rời khỏi đó, trên đường đi, Ngô Bình bỗng ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng. Mắt cậu sáng lên, cậu biết chắc nhất định trong phạm vi một trăm dặm gần đó có thuốc quý hiếm có.

Thế là cậu phóng về phía có mùi thơm, đi được gần mười mấy dặm thì cậu nhìn thấy một ngọn núi thấp, dưới chân núi có rất nhiều người đang đứng, cảnh giác quan sát xung quanh như đang canh chừng thứ gì đó.

Sự xuất hiện của mấy người Ngô Bình lập tức thu hút sự chú ý của những người đó. Người cầm đầu hét lớn với mấy người Ngô Bình từ phía xa: “Cút xa ra, nếu không thì sẽ lấy mạng chó của các người”.


Kiếm Thất Tinh Long Uyên chém vào không trung, kiếm ảnh khổng lồ xuất hiện, thân kiếm dày đặc tia lửa điện, gió mạnh mang theo sát khí kinh người, chém mạnh xuống.

“Ân”.

Phi kiếm mà đối phương phóng ra đụng phải khí tức của thanh kiếm khổng lồ, nát vụn ngay tại chỗ, người ngự kiếm thì ọe một tiếng, hộc máu tươi.

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.