Chương trước
Chương sau
Ngô Bình vẫn không nhúc nhích, nhưng ánh sáng vàng bên ngoài ngày càng dày đặc, tựa như sức mạnh Đại Đạo của cả cấm địa thượng cổ đang tụ lại, bị hút vào trong tòa tháp.

Ba người phụ nữ không biết lúc này Phương Lập trong không gian chứa đồ mở to mắt nhìn chằm chằm vào một tấm gương.

'Tấm gương là một món pháp bảo của ông ta, thông qua hình ảnh phản chiếu của tấm gương, ông ta có thể nhìn thấy tình hình bên ngoài không gian chứa đồ. Lúc này ông ta đang níu chặt lấy Ngô Bình, răng phát ra tiếng “lách cách” như có vẻ phấn khích cực độ. Nếu ông ta vẫn còn thân xác thì chắc chắn sẽ kích động đến mức cả người run rẩy, có thể là mất khống chế.

“Đây là những bảo vật do cấm ky chí cao biến hóa thành, tháp Thiên Mệnh và Cửu Liên Đài, sao nó lại xuất hiện ở đây?”, ông ta như nghĩ đến điều gì, ánh mắt lộ ra vẻ điên cuồng và mừng rỡ.

Cùng lúc đó, linh hồn của Ngô Bình dường như đã rời khỏi cơ thể, lơ lửng ở cách đó không xa, nhìn thân xác mình. Nhưng đây không phải là linh hồn của cậu, mà là “bản ngã” của cậu, không có trí tuệ, không có ý thức, mọi động cơ đều đến từ bản năng.

'Thế nhưng Ngô Bình lại dựa vào phương pháp được Thanh Tử truyền dạy để gieo một tia trí tuệ vào “bản ngã”, làm cho “bản ngã” có được trí tuệ và lý trí, từ đó có thể tự chỉ dạy mình.

Sau đó Ngô Bình lại trải qua mấy giai đoạn nữa, mỗi giai đoạn đều làm theo cách của Thanh Tử đạt đến mục tiêu cậu muốn.

Sáu tiếng đồng hồ sau, vầng sáng bên ngoài cơ thể Ngô Bình dần biến mất, cuối cùng tòa tháp hóa thành một tia sáng đi vào biển ý thức của Ngô Bình, còn đài sen đó bị ném vào trong biển khí đan điền của Ngô Bình.

Lúc này Ngô Bình cũng hồi phục ý thức, cậu mở mắt ra thì thấy ba người phụ nữ đang nhìn chằm chằm mình, ánh mắt đầy vẻ mong đợi.

Hắn cảm nhận được trong người mình có thêm mười hai đạo mạch, một đạo mạch trong đó nằm ở não kết nối với thần hồn của cậu, đầu còn lại kết nối với các bí khiếu lớn và kinh mạch của cơ thể. Quan sát kỹ lại thì trong thần hồn của cậu có tòa tháp mười hai tầng, còn những nhánh của đạo mạch thông nối với tòa tháp.

Đạo mạch này giống như ngọc trắng, trên thành mạch có phù văn màu xanh huyền bí, vô cùng chắc chắn. Sự xuất hiện của nó làm cho Ngô Bình điều khiển cơ thể của mình đến một mức độ chưa từng có, khiến cho mọi tế bào, mọi cơ bắp, từng sợi lông tơ trong cơ thể cậu đều có trí tuệ và khả năng tu luyện độc lập.

Đạo mạch thứ hai có màu như màu vàng kim, trên thành mạch còn có phù văn màu đỏ huyền bí. Đạo mạch này phân ra thành vô số mạch nhánh, nối liền với tất cả các bí khiếu và kinh mạch, đầu còn lại xuyên vào biển khí đan điền của cậu, ở đây có một đài sen chín màu, tỏa ra hàng tỷ hào quang, hàng ngàn màu sắc sặc sỡ, đẹp mắt.

Mạch nhánh của đạo mạch thứ hai này cũng liên kết với đài sen chín màu.

Ngoài hai đạo mạch mạnh nhất, huyền bí nhất này, trong người vẫn còn mười đạo mạch, đều tràn đây năng lượng, Đại Đạo gầm vang bên trong, ma lực thần bí lưu chuyển mặt ngoài.

Lúc này Phương Lập đang cảm thấy vô cùng kinh ngạc, run giọng nói: “Chủ nhân”.

Ngô Bình hơi sửng sốt: “Ông gọi tôi là chủ nhân?”


Phương Lập mừng rỡ: “Chúc mừng chủ nhân, chúc mừng chủ nhân! Không chỉ mở được hai thánh mạch, mà còn mở được mười huyền mạch”.

Nghe thế Ngô Bình cũng rất ngạc nhiên: “Ý ông là trong người tôi có hai thánh mạch à?”

Phương Lập nói: “Đúng thế thưa chủ nhân, hai thánh mạch! Từ xưa đến nay, mặc dù cũng có người mở được thánh mạch, nhưng chỉ có một, chưa từng có ai mở được hai thánh mạch như chủ nhân cả. Ngoài ra, mười huyền mạch của chủ nhân cũng không hề tầm thường,giá trị tổng hợp của chúng thậm chí còn hơn cả một thánh mạch”. 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.