Cậu không nói nguyên nhân sinh bệnh mà thi triển bí lực trường sinh ngay.
Bí lực truyền vào người đối phương, đánh thức hệ miễn dịch toàn thân, tế bào ác tính nhanh chóng bị giết chết. Nửa tiếng sau, Ngô Bình lại đích thân sắc một chén thuốc để cô ấy uống và bảo cô ấy nằm yên trên giường nghỉ ngơi.
Mộc Băng Thiền chờ đóng cửa lại mới dám hỏi: “Anh Ngô Bình, mẹ tôi không sao chứ?”
Ngô Bình cười, nói: "Không sao, bệnh vặt thôi, đã khỏi rồi”.
Mộc Băng Thiền thở phào: “Vậy thì tốt”.
Ngô Bình: “Băng Thiền, chiều nay chúng ta đi mua ít quần áo cho cô chú đi, mua thêm ít đồ dùng cá nhân nữa. Dù gì thì đồ đạc ở đây cũng thiếu thốn”.
Mộc Băng Thiền vội nói: “Anh Ngô Bình, tự tôi mua được rồi, anh bận vậy, đừng để chậm trễ việc của mình”.
Ngô Bình cười, nói: “Bây giờ tôi không bận gì, chúng †a mua đồ xong thì vừa kịp về khách sạn mừng sinh nhật cô.
Mộc Băng Thiền vô cùng cảm động, hai mắt đỏ hoe, từ nhỏ đến lớn, ngoài bố mẹ ra thì chưa từng có ai đối xử tốt với cô ấy như thế, cô ấy không biết nên nói gì.
Ngô Bình nhẹ nhàng lau nước mắt giúp cô ấy rồi cười, nói: “Đồ ngốc, sao lại khóc? Đi thôi, chúng ta đến khu thương mại”.
Sau đó, Ngô Bình dắt Mộc Băng Thiền đến khu thương mại, mua cho cô ấy mấy bộ đồ, một ít trang sức
và mỹ phẩm, còn mua cho bố mẹ cô ấy mỗi người hai bộ quần áo.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3658083/chuong-6229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.