Chương trước
Chương sau
Bí khiếu thứ ba mà cậu muốn tu luyện cũng cần dùng đến bí lực cấp Thần, ngưng tụ một vạn bí ấn ở bên trong.

Cậu vừa mới ngưng tụ được khoảng trăm cái bí ấn thì đột nhiên mở mắt ra nhìn về phía xa. Lúc này một chiếc du thuyền lớn hơn đang đến gần nơi này, tốc độ rất nhanh.

Lúc này thuyền trưởng cũng chạy ra ngoài, vẻ mặt khẩn trương nói với Ngô Bình: “Nhóm người này lai lịch khá lớn, lát nữa nếu họ lên tàu thì cậu phải trốn vào. trong cabin, đừng nhìn họ, thậm chí đừng nói chuyệt

Ngô Bình nhíu mày, cậu hỏi: “Họ là ai thế?”

“Các thành viên của núi Cô Lâu. Thành viên của núi Cô Lâu đều là thế hệ đời sau của những người giàu có và quyền lực ở nước Bạch Ưng và Hải Mặc Ca, họ còn trẻ và bốc đồng, làm việc gì cũng không nghĩ đến hậu quả, thế nên thường làm vài chuyện quá đáng”.

Nói rồi, thuyền trưởng nhìn Hàn Băng Nghiên: “Bạn gái của cậu xinh đẹp như vậy, đừng để cô ấy lộ mặt ra ngoài”.

Ngô Bình cười mỉa: “Tôi biết rồi, ông về lái tàu tiếp đi.

Thấy Ngô Bình dường như không nghe lọt lời mình nói, thuyền trưởng cũng hết cách, thở dài một hơi rồi quay về buồng lái. 

Mười mấy phút sau, du thuyền đó bắt đầu đi song song với du thuyền của Ngô Bình, có thể thấy du thuyền của đối phương lớn hơn gấp mấy lần, dài ít nhất một trăm năm mươi mét.

Chiếc du thuyền Ngô Bình đang đi trông có vẻ cực kỳ nhỏ bé khi đối diện với chiếc du thuyền này.

Trên du thuyền, một đám nam nữ trẻ tuổi cúi đầu kiêu ngạo nhìn Ngô Bình, trong đó có hai người đàn ông. cởi trần huýt sáo với Hàn Băng Nghiên.

Hàn Băng Nghiên đã tỉnh, nhìn thấy đối phương bất lịch sự như vậy, cô ấy nhíu mày mặc kệ.

Một người đàn ông trong đó bỗng thổ nước bọt về phía bên này.

Nhìn thấy nước bọt sắp rơi xuống du thuyền, Ngô Bình nheo mắt lại, nước bọt đó bỗng bay ngược về phía sau rồi đập mạnh vào miệng người nhổ ra đó, làm gãy răng cửa của hắn, hắn hét lên thảm thiết, che miệng lùi về phía sau, máu chảy ra từ giữa khe hở các ngón tay. hắn.

Ngô Bình hỏi Hàn Băng Nghiên: “Băng Nghiên, du thuyền này cũng được lắm, ở trên này không cần về khách sạn nữa”.

Hàn Băng Nghiên gật đầu: “Em biết một chiếc du thuyền loại này có giá năm trăm triệu tiền Ưng”, tiền Ưng là tiền tệ của nước Bạch Ưng, nước Bạch Ưng có sức mạnh quốc gia rất mạnh, tiền Ưng đã vì thế mà trở thành một trong những đồng tiền chính trên thế giới.

Ngô Bình kéo Hàn Băng Nghiên đứng dậy, bay lên du thuyền của đối phương, đám người trợn tròn mắt. Mặc dù trên đời này có tu sĩ, nhưng bình thường đám con cháu nhà giàu như họ lại ít khi gặp phải.

Ngô Bình nhìn người huýt sáo trước đó một cái, lạnh nhạt nói: “Anh tự mình nhảy xuống hay là tôi ném anh xuống?”

Người này ngạc nhiên, sau đó lớn giọng nói: “Anh biết tôi là ai không? Anh tôi là tướng quân Hải Mặc Ca đấy, tôi.."

Ngô Bình không có thời gian nghe hắn lải nhải, ném thẳng hắn xuống biển, sau đó cậu nhìn những người khác nói: “Các người chào đón tôi chứ?”

Người trước đó bị ném xuống biển trèo lên du thuyền nhỏ, hắn không dám kêu gào nữa mà chạy về trong thuyền gọi một cuộc điện thoại vệ tỉnh.

Người bị đánh gãy răng cửa cũng bị Ngô Bình dọa sợ nhảy xuống biển, “đồng hành” cùng người kia.

Ngô Bình rất ngang ngược, yêu cầu những người khác về phòng mình, không được ra ngoài khi chưa có sự cho phép của cậu. Cậu và Hàn Băng Nghiên trải qua một buổi chiều tuyệt vời trên du thuyền.

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.