Chương trước
Chương sau
Ngô Bình kéo anh ta, chớp mắt đã biến mất.

Giây tiếp theo, bọn họ đã xuất hiện cách bờ biển mấy. cây số, đàn cá heo đang bơi đến.

Sau đó, Ngô Bình vỗ vào lưng Hàn Băng Nghiên, bí lực tiến vào thân thể cô ấy, giúp phổi cô ấy có khả năng hấp thụ khí oxi từ trong nước.

Hàn Băng Nghiên bơi trong nước, không khí đẩy ra khỏi phổi, hít thở nước biển. Mới đầu cô ấy chưa thích ứng kịp, nên bị sặc ho khan, Ngô Bình vỗ nhẹ mấy lần cô ấy mới cảm giác đỡ hơn.

Bí lực có tác dụng thần kỳ, nước biển đi vào phổi cô, khí oxi bên trong lại tự động len vào phổi, tiến hành trao đổi oxi.

Hàn Băng Nghiên cảm thấy rất thần kỳ và thú vị, bơi theo một chú cá heo.

Đàn cá heo bơi đến, vây quanh chơi đùa người bạn này, thi thoảng lại dùng miệng chạm vào cô ấy rồi lại mau chóng né ra.

Lúc này, Ngô Bình có cảm giác, cậu biết bang chủ bang Hắc Hùng đã đến, bèn nói với Hàn Băng Nghiên: “Băng Nghiên, em cứ chơi với bọn nó trước, anh đi lên bờ một chuyến”.

Có cá heo bảo vệ, Ngô Bình cũng không sợ xảy ra chuyện gì bất ngờ, lúc này lại mau chóng bơi lên bờ. 

Lúc này, có đến mười mấy người bên cạnh hai mỹ nữ mặc đồ bơi đứng trên bờ, người đứng đầu đội một cái mũ che nắng màu xám, mặc áo sơ mi màu xám, chân đi đôi dép tông cũ.

Hai cô gái giật mình sợ hãi cũng chẳng dám lớn tiếng, bởi vì người này chỉ có một mắt, một vết sẹo dài kéo dọc qua mắt trái anh ta, để lại một vết sẹo sâu trên gương mặt, khiến anh ta trông như một hung thần tàn ác.

Không tìm được người của Ngô Bình, vẻ mặt người đàn ông một mắt này lạnh lùng nhìn người đàn ông báo tin mặc áo sơ mi kẻ. Người đàn ông áo kẻ run người, vội nói: “Bang chủ, lúc nãy anh ta còn ở đây...”

Còn chưa nói xong, Ngô Bình đã xuất hiện trừ trong màn nước, sau đó đạp sóng bay đến, nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt bọn họ. Trong lúc đạp sóng, hơi nước bốc hơi nhanh chóng, quần áo cũng đã khô ráo.

Người đàn ông một mắt lạnh lùng hỏi: “Anh nói có người giết tôi? Người nào?”

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Người giết anh chính là tôi”.

Người đàn ông một mắt bỗng sững người, sau đó cười nham hiểm: “Chỉ dựa vào cậu sao?”

“Âm

Một luồng khí bỗng bùng nổ quanh người anh ta, một làn sóng xung kích chấn động xung quanh, khiến người xung quanh đều té ngã.

Ngô Bình nhíu mày: “Không ngờ, hồn lực của anh lại mạnh như vậy, tư chất cũng rất tốt. Nếu tôi đoán không nhầm thì anh hẳn đã hấp thụ không ít tỉnh thạch linh hồn rồi nhỉ?”

“Chết đi!"

Ánh mắt người đàn ông một mắt bỗng lóe lên, sau đó một cơn bão tỉnh thần càn quét đến. Nếu đổi lại một người khác, thì đã ngất ngây lập tức, nhưng Ngô Bình lại không hề hấn gì.

Cậu thản nhiên nói: “Có tỉnh thần lực mạnh, nhưng ngay cả thủ đoạn phản công cũng không có, đúng là phế vật".

Vừa dứt lời, ánh mắt cậu chợt u ám, ánh mắt người đàn ông một mắt đột nhiên ngây dại, cả người chìm sâu vào ảo ảnh vô tận. Trong ảo ảnh, Ngô Bình đã mất hàng †răm năm tiến hành thuần hóa anh ta. Khi cậu búng ngón tay, người đàn ông đột nhiên tỉnh lại, lúc này anh ta vừa thấy Ngô Bình thì đã quỳ xuống đất, kính cẩn nói: “Chủ nhân!”

Cậu hỏi anh ta: “Tinh thạch linh hồn của anh lấy được từ đâu?”

Yardley: “Chủ nhân, tinh thạch linh hồn là do bang chủ thưởng cho chúng tôi. Thế lực tôi nhỏ, nên phần thưởng không được nhiều, chỉ có bảy viên. Mấy tên câm đầu thì được phần thưởng nhiều nhất, lên đến mấy trăm viên, thực sự khác xa tôi”.

Ngô Bình: “Bang chủ các anh là ai?”

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.