Người áo hoa vừa cao vừa to, bụng bự thấy rõ. Hắn đi về một bền, nhìn hai cô gái đẹp chằm chằm, cười miết và nói: “Người đẹp, sao lúc nấy lại bỏ chạy thế? Tôi đã cho người sắp xếp rồi, đi ăn cơm nhé? Tôi là người bản địa ở đây, các cô không nể mặt tôi thì tôi sẽ không vui đâu. Tôi không vui thì các cô cũng không sung sướng gì”.
Hản nói với vẻ vừa lấy lòng vừa đe dọa, mặt cười tươi rạng rỡ.
Sắc mặt hai cô gái rất khó coi, có vẻ rất sợ hãi, họ không có bạn đi cùng, lúc đến đây cũng không nghĩ sẽ gặp phải trường hợp thế này. Thế là họ chỉ đành nhìn sang Ngô Bình với ánh mắt cầu cứu.
Ngô Bình liếc nhìn sang người đàn ông áo hoa, hỏi: “Anh là người của bang phái nào? Bang gấu đen hay là bang Huyết Nhận?”
Người đàn ông áo hoa vừa nghe Ngô Bình nói như thế thì liền quan sát cậu rồi hỏi: “Cậu làm nghề gì? Quen biết tôi sao?”
Ngô Bình: “Tôi mà cần quen biết với loại nhãi nhép. như anh sao?”
Thật ra người đàn ông áo hoa chẳng có địa vị gì trong bang phái, hắn hơi chột dạ, hỏi: “Vậy cậu quen biết ai?”
Ngô Bình: “Cút ra xa một chút, tôi không còn kiên nhãn đâu”. Cậu nói xong thì mặt tối sầm lại.
'Tên áo hoa cảm nhận được một luồng sát khí, hắn đặt tay lên hông.
Ngô Bình không thèm ngẩng đầu, chỉ bình thản nói: “Lúc tay anh chạm vào súng thì sẽ bị chặt đứt. Không tin thì anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3658061/chuong-6207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.