Sáng sớm hôm sau, số lượng bí ấn của bí khiếu thứ hai của Ngô Bình cùng đạt đến mười ngàn.
Trước đó cậu đã đồng ý đợi khi thi xong sẽ dẫn Hàn Băng Nghiên đi chơi, đích đến là Hải Mặc Ca, một đất nước vừa xinh đẹp vừa hỗn loạn.
Giữa Hải Mặc Ca và Đại Hạ có một đại dương mênh mông, đi máy bay mất đến hai ngày. Tất nhiên Ngô Bình sẽ không đi máy bay, cậu quyết định bay thẳng đến Hải Mặc Ca. Vì vậy, cậu đã chuẩn bị một ít đồ ăn, mua một †ấm thảm lông thủ công cỡ lớn với hoa văn đẹp mắt.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, cậu vung tay, tấm thảm lơ lửng giữa không trung, hai người nhảy lên ngồi trên tấm thảm bay rồi đi đến Hải Mặc Ca.
Thảm bay vừa mềm mại vừa rắn chắc, giống như trải trên cỏ. Trong suốt chuyến đi, Ngô Bình ngăn cách lưồng khí áp suất cao bên ngoài, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh. Hàn Băng Nghiên ngồi ở trên đó, nhặt một đống nho, vừa ăn vừa thưởng thức cảnh đẹp của núi sông.
“Đẹp quá”, cô ấy nói: “Anh Bình, bao lâu thì chúng ta có thể đến Hải Mặc Ca?”
Ngô Bình: “Khoảng một tiếng”.
Hàn Băng Nghiên cười nói: “Vậy nhanh hơn đi máy bay nhiều rồi”.
Lúc đang nói chuyện thì tấm thảm bay đã bay đến bầu trời đại dương, Hàn Băng Nghiên ngửi được hơi thở của biển, cô ấy nằm lên chân Ngô Bình nhắm mắt nghỉ ngơi. Một lúc sau, cô ấy nhớ đến một chuyện nói: “Anh Bình, anh còn nhớ Trần Mậu Tông không?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3658059/chuong-6205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.