Ngô Bình nói: “Vậy sao? Cảm ơn”.
Diệp Ngưng Băng: “Khách sáo với tôi làm gì, sau này chúng ta đã là bạn học rồi. Thật ra đáng lẽ đã thông qua lâu rôi nhưng hoàng đế vừa mất thì tất cả mọi thứ đều bị trì trệ”.
Ngô Bình: “Không sao. Đúng chín giờ tôi sẽ đến”. Diệp Ngưng Băng: “Ok”.
Ngô Bình tu luyện đến gần chín giờ thì thay đồ, đến học viện hoàng gia.
Học viện hoàng gia nằm trên núi Tử Long, phía đông 'Thần Kinh, xung quanh được phong tỏa nghiêm ngặt, người không phận sự không thể nào đến gần.
Có điêu, Ngô Bình lại có thể tiến thẳng lên đỉnh núi Tử Long, xuất hiện trước cửa học viện. Bốn thị vệ giữ cửa đều nhìn chằm chằm về phía cậu.
Lúc này Diệp Ngưng Băng đang đứng ở đó đợi cậu. Cô ta thấy cậu từ trên trời đáp xuống thì cười, nói: “Đi theo tôi nào, đến điểm danh trước”.
Mấy thị vệ thấy có người tiếp đón thì không nói gì, để cho Ngô Bình vào trong học viện.
Học viện rất cổ kính, không có chút hình bóng nào của kiến trúc hiện đại, đứng bên trong cứ như đang đứng giữa thời cổ đại.
Ngô Bình đi trên con đường nhỏ trải đá vụn, hai bên đều là kỳ hoa dị thảo, cậu dùng thần niệm cảm nhận thì thấy xung quanh đều là những người có tu vi không tầm thường, học viện hoàng gia đúng là không tâm thường.
Ngô Bình vừa quan sát không gian của học viện, vừa cảm ứng cao thủ ở đây. Phía trước bên trái của cậu có một ngôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3658051/chuong-6197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.