Chương trước
Chương sau
Lúc này Hàn Băng Nghiên đã nộp bài thi sớm, Ngô Bình vội đến trường thi đón cô ấy.

Đến khi hai người đi về, lúc đi qua công viên, Ngô Bình liếc mắt nhìn thì phát hiện không thấy nữ sinh kia nữa, mà trong hồ nước phía xa lại có một chiếc giày trôi lơ lửng, chiếc giày đó là của nữ sinh lúc nãy mang.

Ngô Bình giật mình, nói: “Băng Nghiên, có người nhảy xuống hồ rồi, tôi đi xem thử”.

Hàn Băng Nghiêng giật mình, vội vàng đi qua. Ngô Bình nhảy xuống hồ, chẳng mấy chốc đã tìm được nữ sinh kia, cô ấy chìm sâu dưới đáy hồ, thân thể vẫn còn độ ấm.

Bọt nước tung tóe, Ngô Bình lập tức nhảy lên bờ, tay nhấn vào bụng cô ấy, cô ấy lập tức phun ra nước. Sau đó lại điểm tay, cô ấy lập tức khôi phục nhịp tim và hô hấp.

Sau khi tỉnh lại, nữ sinh mắt ngấn nước, cô ấy hỏi Ngô Bình: “Tại sao anh lại cứu tôi? Tôi không có tiền chữa trị, tôi cũng không muốn liên lụy người nhà”.

Ngô Bình tức giận, vươn tay tát một cái, quát lớn: “Mẹ nó cô bị ngốc sao? Tôi đã kê đơn cho cô, nói bệnh của cô có thể chữa khỏi, cô còn đi tìm cái chết? Loại óc heo như cô sao lại thi đậu được đại học Thần Kinh vậy?”

Ngô Bình rất ít khi nổi giận, nhất là với phụ nữ. Nhưng chuyện hôm nay vì lòng tốt của cậu suýt nữa đã hại chết một người, trong lòng cậu không tránh khỏi áy náy.

Nữ sinh bị tát một tát, bất giác ngây người, sau đó đột nhiên ôm lấy Ngô Bình, tủi thân bật khóc.

Lúc này Hàn Băng Nghiên đã chạy đến, nhìn thấy cảnh tượng như vậy cô ấy cũng sững sờ, chuyện gì vậy?

Ngô Bình nói: “Băng Nghiên, em đến an ủi cô ấy đi. Cô ấy bị ung thư, nghĩ không thông nên muốn chết. Chuyện này cũng trách anh, không nên nói cho cô ấy, sau khi nói cho cô ấy thì không nên rời đi ngay như vậy”.

Hàn Băng Nghiên thông minh, lập tức đi đến võ vai nữ sinh, nói: “Không sao đâu. Bạn trai tôi là thần y, cho dù cô mắc phải bệnh gì, anh ấy cũng có chữa trị”.

Lúc này Ngô Bình mới rời khỏi vòng ôm của nữ sinh, cậu nói: “Hơn nữa cũng sẽ không lấy tiền của cô”. 

Nữ sinh vốn trong lòng vô cùng tuyệt vọng, nghe đến đây thì bất giác ngây người, cô ấy hỏi: “Anh thật sự có thể chữa được cho tôi sao?”

Hàn Băng Nghiên cười nói: “Yên tâm đi, bạn trôi tôi là thần tiên. Thần tiên, cô biết không?”

Sau đó cô ấy nhìn Ngô Bình: “Anh Bình, anh thể hiện một vài thủ đoạn thần tiên được không?”

Ngô Bình lập tức trợn mắt, nhưng vẫn vươn tay chỉ vào hồ nước. Nước trong hồ lập tức dâng lên thành cột nước, sau đó cột nước lại ngưng tụ thành một con thỏ, nghịch ngợm chạy nhảy trên mặt nước.

Cuối cùng con thỏ nhảy về phía nữ sinh khiến nữ sinh giật mình a lên, tự như có một chậu nước hắt thẳng vào mặt cô ấy vậy.

Nữ sinh rất kinh ngạc, sau đó lại tức giận trừng nhìn Ngô Bình, Hàn Băng Nghiên khẽ cười nói: “Sao nào, bây giờ cô tin rồi chứ?”

Hàn Băng Nghiên nói: “Trong nhà Băng Thiền xảy ra chuyện, điều kiện gia đình không tốt lắm, vốn dĩ áp lực của cô ấy rất lớn. Biết bản thân bị bệnh, có thể không chữa được, mà dù có chữa được cũng phải tốn một khoảng tiền lớn, trong lòng cô ấy khó tránh khỏi nặng nề. Nhưng cũng may gặp được anh Bình vừa lợi hại vừa lương thiện nhà chúng ta, nên bây giờ mọi chuyện không còn vấn đề nữa, đúng không?”

Ngô Bình hừ một tiếng nói: “Đi thay đồ trước đi”. 

 

   

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.