Chương trước
Chương sau
Vị Hồ công công đó mỉm cười, để lộ cả hàm răng ố vàng. Ông ta gõ nhẹ ống điếu xuống mặt đất hai cái, ánh mắt thì nhìn sang Ngô Bình.

“Đúng thế, vốn dĩ tôi đã về nhà dưỡng lão rồi, nhưng thái tử điều kiện thái tử đưa ra quá tốt, nhà tôi chỉ có thể về lại giữ cổng hoàng cung thôi”.

Ngô Bình có thể cảm nhận được tu vi của vị Hồ công công đó không cao, nhưng thể chất lại khác với người bình thường, cứ như một pháp khí.

Đông Vương hạ giọng nói: “Hồ công công, tôi có mật chỉ của hoàng đế, nhất định phải vào cung, mong ông tạo điều kiện”.

Hồ công công lắc đầu, liếc nhìn sang Ngô Bình, trong mắt hơi co lại.

“Tôi có thể cảm nhận được thể chất của tên nhóc bên cạnh ông rất tốt, cả người đều phát ra kim quang”. Hồ công công bỗng nhiên nói.

Ngô Bình đi thẳng về phía Hồ công công, đứng trước mặt ông ta rồi đưa tay ra, bình thản nói: “Tôi cũng nhìn ra được thể chất của ông rất tốt, là cao thủ luyện thể”.

Hồ công công cũng đưa tay ra, hai người bắt tay nhau, mặt đất bỗng dưng rung chuyển mạnh, cây cối trong phạm vi mấy mét đều rụng lá.

Mặt Hồ công công tái xanh, ông ta thở dài: “Người trẻ tuổi không tồi”. Sau đó ông ta từ từ buông tay ra. 

Ngô Bình mỉm cười, quay lại gật đầu với Đông Vương, ra dấu có thể vào cung rồi.

Đông Vương vui mừng, dẫn mọi người qua cổng hoàng cung.

Đường vào hoàng cung rộng mười mét, hai bên là tường cao mấy chục mét, dẫn về phía xa.

Tần Cự Phong đi sau lưng Ngô Bình, anh ta vẫn chưa hiểu rõ cuộc đối kháng giữa Ngô Bình và Hồ công công lúc nãy.

“Sư huynh, Hồ công công nhận thua rồi sao?”

“Trong cơ thể của ông ta có một luồng sức mạnh bá đạo, đấy là thứ mà ông ta ở lại. Vì vậy tôi đã dùng sức mạnh gấp mười lần của ông ta để khống chế nó. Ông ta tự biết không phải đối thủ nên chỉ đành để chúng ta đi”.

Tân Cự Phong giơ ngón cái, vẻ mặt đầy khâm phục, anh ta biết sự lợi hại của Hồ công công đó, nghe nói lúc còn trẻ ông ta đã được một môn phái của tiên giới đưa đi làm thí nghiệm, luyện như một pháp khí, cuối cùng cơ thể được rèn luyện đến trạng thái cực kỳ mạnh mẽ. Lúc trẻ ông ta từng đánh chết cao thủ bí cảnh chỉ với một quyền. Một người mạnh như thế mà khi gặp Ngô Bình thì đến dũng khí đánh nhau cũng không còn”.

Họ đi được một đoạn thì có một người từ trong con hẻm bên trái bước qua, người đó mặc áo màu tím, vác một thanh kiếm dài, búi tóc cài một thanh kiếm gỗ ba tấc, mặt chữ điền, mũi rồng, lúc chớp mắt còn có ánh sáng phát ra.

“Vô Lượng Thiên Tôn”.

Đạo sĩ lớn tiếng hét lên, chặn trước mặt nhóm người của Ngô Bình.

“Đường này là đường cụt". Ông ta nói với vẻ bình thản.

Ngô Bình quan sát đạo sĩ, nhận ra tu vi của ông ta đã đạt đến bí cảnh tầng ba. Thế là cậu không nói gì, chỉ giải phóng pháp lực trên cơ thể.


Ngô Bình: “Thái Hoàng giáo, trưởng lão Kiếm Các”.

Thái Hoàng giáo tiếng tăm vang dội, đạo nhân nghe xong thì mặt liền biến sắc, lập tức tránh qua một bên, cung kính nói: “Mời thượng tiên”.

Nhóm người tiếp tục đi về trước và nhanh chóng đến cánh cửa thứ hai. Qua cánh cửa này sẽ chính thức vào đại nội hoàng cung. Nhưng trước cửa lại có mười mấy xác chết đang nằm, họ bị người ta cố tình xếp thành hàng, sát chân tường. Trước cửa còn đặt hai cái ghế dựa, hai tu sĩ trẻ đang ngồi ở đó, nói chuyện cười đùa như thể không có ai bên cạnh.

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.