Hai người họ đáp xuống bên một đường quốc lộ trong huyện Hồng Vân và gọi một chiếc taxi.
Ngô Bình nghe không hiểu lắm tiếng của người địa phương, nhưng cậu đã thích nghỉ rất nhanh, thậm chí còn có thể dùng tiếng địa phương ở đó để nói chuyện với tài xế.
“Bác tài, đến Tam Tỉnh Trại". Xe đi được một đoạn thì Thạch Lan bỗng nói.
Tài xế thắng gấp, nói: “Xin lỗi hai vị, không thể đến 'Tam Tinh Trại được”.
Ngô Bình hỏi: “Sao lại không đi được?”
Tài xế không giải thích nhiều, chỉ nói: “Tài xế cả thành phố này đều không có ai dám đến đó, thật sự xin lỗi”.
Ngô Bình cười, nói: “Thêm tiên cũng không được sao?”Cậu vừa nói vừa đặt hai ngàn tệ tiền mặt trước mặt tài xế.
Tài xế nhìn xấp tiền, nhưng chỉ thở dài, nói với vẻ bất lực: “Có ai không muốn kiếm tiền chứ? Nhưng chỗ đó có rất nhiều quy tắc, mấy đồng nghiệp của tôi đều vì đến 'Tam Tinh Trại mà người thì bị thương nặng, người thì hôn mê suốt đời, còn một người thì đến giờ vẫn không rõ tung tích”.
Ngô Bình hứng thú, hỏi: “Tam Tỉnh Trại nguy hiểm vậy sao? Đấy là nơi như thế nào?”
Tài xế nói với vẻ mặt kỳ quái: “Nếu các cô cậu không biết Tam Tỉnh Trại là chỗ thế nào, vậy sao còn dám đến đó?”
Ngô Bình: “Thế này nhé, bác đưa chúng tôi đến nơi gần Tam Tỉnh Trại nhất, sau đó cho chúng tôi xuống xe”.
Cậu không nhất thiết phải đi chiếc xe này, nhưng vì †ò mò, cậu muốn nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3658011/chuong-6157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.