Ba chương đầu của Thái Hoàng dài mấy chục ngàn chữ, Ngô Bình chỉ đọc qua một lượt rồi gấp sách lại, nhắm mắt suy ngẫm.
Nửa tiếng sau, cậu mở mắt ra, nói: “Sư tôn, đệ tử đã năm được ba chương Thái Hoàng rồi”.
Liễu Thi Thi ngây ra: “Con chỉ đọc một lân mà đã năm được rồi sao?”
Năm xưa cô ta tu luyện chương thứ nhất của Chín mục Thái Hoàng đã phải mất hết hơn ba tháng, nhưng vẫn chưa đến mức thông thạo. Mãi đến năm năm sau cô ta mới xem như hiểu hết được chương thứ nhất. Chương thứ hai còn mất nhiều thời gian hơn, mất tám năm mới ngộ ra được. Còn chương thứ ba thì đến giờ cô ta cũng mới chỉ hiểu được có một hai phần, còn lâu lắm mới hiểu hết được.
So ra thì tốc độ của Ngô Bình quá đáng sợ, cô ta không thể không nghỉ ngờ, hỏi: rồi sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Vâng”.
Liễu Thi Thi suy ngâm một lúc rồi chụm ngón tay phải thành hình hoa, mỉm cười, điểm nhẹ lên không trung.
“Tốt”.
Không gian xuất hiện một sóng nước, sau đó, một luồng khí trắng phóng về phía trước, đâm thủng một trụ đồng trong điện, để lại một lỗ hổng hình ngón tay.
Thức này là một võ kỹ trong Thái Hoàng chương hai, tên là Niêm Hoa Chỉ. Nếu không hiểu rõ chương hai thì không thể nào thi triển được chỉ này.
Ngô Bình nhìn sơ qua, tay phải cũng là Niêm Hoa nhưng khác biệt ở chỗ trong tay cậu thật sự có nằm một đóa nhỏ hoa màu trắng, sau đó, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3657996/chuong-6142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.