Chương trước
Chương sau
Cự Trần Sa thu đao, nhìn chằm chằm Ngô Bình: “Nhóc con, cậu có lai lịch gì?”

Ngô Bình nghĩ ngợi, quyết định nói ra một thân phận: “Chí Tôn Kiếm Đường - Ngô Bình!”

“Hoá ra là người của Chí Tôn Kiếm Đường, thảo nào cậu mạnh vậy!”, Cự Trần Sa nói.

Ngô Bình vung trường kiếm trong tay: “Vậy không lấy dược liệu của tôi nữa sao?”

Cự Trần Sa nhíu mày, trước đó gã muốn cướp dược liệu, là vì cảm thấy Ngô Bình chẳng là ai, thuận tay thì  cướp. Nhưng giờ thì khác, thực lực Ngô Bình rất mạnh, địa vị không nhỏ, gã phải suy xét hậu quả.

“Không cướp được!”, gã nói: “Tôi bỏ vụ này!”

Người này lại mặt dày nói, Ngô Bình thu kiếm: “Tôi nhớ mặt anh rồi, cậu Cự!”

Cự Trần Sa: “Vậy tốt nhất cậu nên nhớ kỹ tên tôi, tôi tên Cự Trần Sal”

Nói xong gã dẫn đồng bọn nghênh ngang rời đi.

Mấy người Tử Hi vội chạy đến: “Cậu Ngô không sao. chứ?”

Ngô Bình: “Không có gì, chúng ta đi thôi”.

Thấy đoàn người đi xa, người áo xanh thở dài: “Quả nhiên là lợi hại!”

Người áo vàng: “Thiên hạ này lại có thêm một thiên tài xuất chúng”.

Về tới con đường ánh vàng, Lãnh Thanh Huy lại tìm được một chiếc xe ngựa, mọi người ngồi lên xe.

Xe ngựa chạy trên đường lớn nửa tiếng, phía trước, bên trái hiện ra một cánh cửa ánh sáng, Lãnh Thanh Huy. nói một tiếng, mọi người bay lên trời, tiến về phía cánh cửa.

Sau khi xuyên qua cánh cửa ánh sáng, mấy người đáp xuống quảng trường, sân rất rộng, cách đó không xa thấp thoáng bóng người.

Ngô Bình vừa tới, cậu cũng cảm thấy nơi này khác với thế tục, đây là tiên giới sao?

Tử Hi nói: “Cậu Ngô, đây chính là Thái Hoàng giáo!”

Tỉnh Viêm: “Đi tới chỗ tôi trước đi, chỗ tôi lớn hơn một chút!”

Ở Thái Hoàng giáo, đệ tử chân truyền đều có nơi ở riêng, chỗ Tỉnh Viêm ở khá lớn hợp để đãi khách.

Tử Hi: “Được, tôi về trước, tí nữa qua bên chỗ Tinh Viêm!”

Mọi người đều tự trở về, Tinh Viêm dẫn Ngô Bình bay qua sân rộng, tới một sơn cốc. Ngô Bình thấy dưới chân là vô số kiến trúc lớn và nhỏ, xa hơn còn có thành thị, thôn trấn.


Chỉ trong chốc lát sau, Thu Nam, Lãnh Thanh Huy, Tử Hi lần lượt chạy tới. Tinh Viêm đã bảo người hầu đi nhóm lửa, bảo là muốn uống vài ly.

Khi mọi người đang nói chuyện phiếm, không trung truyền tới giọng nói: “Người đâu hết rồi?”

Sau đó một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện ở cửa ra vào, đó là một người đẹp mặc váy đỏ, gương mặt không hề thua kém Tử Hi thậm chí còn nhỉnh hơn. Cô gái này có đôi môi đỏ mọng, mày như vẽ, tóc bay lên theo từng cử động tạo thành ấn tượng sâu sắc với Ngô Bình. 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.