Ngô Bình gật đầu: “Tiếp tục lên”.
Ngô Bình lên núi, đi tâm mấy trăm mét thì đột nhiên ngửi thấy một hương thơm kỳ lạ. Cậu lập tức dừng lại, quan sát xung quanh và phát hiện xung quanh, trong phạm vi một trăm bước đều chỉ có cỏ dại, đá cuội mà không hề có dược liệu gì.
“Cậu Ngô sao thế?”, Tử Hi hỏi, khứu giác của mấy người họ không nhạy bằng Ngô Bình nên không ngửi được mùi thơm.
Ngô Bình hỏi: “Trước đây mọi người từng đến núi 'Thần Nông nhưng lại không tìm thấy dược liệu đúng không?”
Tử Hi gật đầu: “Đúng vậy, ở núi Thần Nông muốn tìm dược liệu phải dựa vào vận may, vận may tốt thì đi vài bước là có thể gặp được còn vận may không tốt thì có đi mười ngày nửa tháng cũng không tìm được một cây”.
Ngô Bình đi về phía trái mấy bước rồi lại đi về phía phải mấy bước, sau đó bước về phía trước theo hướng trái. Cậu đi được mấy chục bước thì dừng lại, trước mặt có một tảng đá cao tầm một mét, trông có vẻ khá bình thường.
Ngô Bình đưa tay ra vỗ nhẹ mấy cái lên tảng đá, tảng đá đột nhiên phát sáng, trong ánh sáng thấp thoáng xuất hiện hình dáng của một cây thuốc.
Ngô Bình nhấc tay ra, ánh sáng vụt tắt, cậu cười, nói: “Chỗ này có một mảnh không gian nhỏ bị gấp khúc, vì vậy chúng ta không thể nhìn thấy được linh dược”.
Tử Hi như nghĩ ra được gì đó: “Thì ra dược liệu nấp. trong không gian gấp khúc”.
“Không sai, những không gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3657979/chuong-6125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.