Chương trước
Chương sau
Ngô Bình nhìn sang người đó, hỏi: “Anh là ai?”

Đối phương nói: “Anh không cần phải biết tôi là ai”.

Ngô Bình ngoảnh mặt qua, bình thản nói: “Tránh xa ra chút”.

Đối phương chau mày: “Anh có biết hôm nay còn một nhân vật lớn đến tiền tuyến lập công không? Nhân vật lớn đó khó khăn lắm mới giành được chiến công hạng nhì, vậy mà anh lại giành được chiến công hạng nhất. Anh làm như vậy có phải đã vả vào mặt nhân vật lớn đó không?”

Ngô Bình cười khẩy: “Nhân vật lớn thì sẽ không cần lập công, nếu như đã cần đến công trạng thì không còn là nhân vật lớn”.

Người đó lắc đầu: “Tin hay không tùy anh”.

Ngô Bình: “Anh và tôi vốn không hề quen biết, anh lại đột nhiên chạy đến nói chuyện này với tôi, mục đích của anh là gì? Chắc không đơn giản là vì có lòng tốt đâu nhỉ?”

Đối phương: “Anh là người thông minh, vậy thì tôi cũng nói thẳng, nếu như anh chịu nhường lại chiến công hạng nhất cho nhân vật lớn đó thì chuyện hôm nay xem như bỏ qua”.

Ngô Bình cười lạnh lùng: “Tại sao tôi phải nhường chiến công hạng nhất của mình cho người khác?” 

Đối phương chau mày: “Tôi đã nói rồi, anh ấy là một  nhân vật lớn”.

Ngô Bình: “Vậy thì hãy nói ra thân phận của anh ta đi, đừng giấu giấu giếm giếm nữa”.

Đối phương im lặng một lúc rồi nói: “Là Lục hoàng tử điện hạ”.

Ngô Bình: “Lục Hoàng Tử? Hoàng tử đương triều mà cũng cần đến chiến công hạng nhất để tăng thêm giá trị cho bản thân sao?”

Người đó nói với vẻ bực bộ ôi đã nói cho anh biết  thân phận của anh ấy rồi, có nhường lại chiến công không thì anh liệu mà làm”.

Ngô Bình: “Muốn có được chiến công hạng nhất của tôi cũng được, anh hãy bảo Lục hoàng tử đến tìm tôi, để anh ta tự nói”.

Người đó giận dữ: “Anh thật to gan”.

Ngô Bình nói: “Trước giờ lá gan của tôi không hề nhỏ”, Đối phương hừ một tiếng nặng nề rồi quay đầu bỏ đi.

Dương Quốc Hào vội nói: “Đại ca, nếu đối phương là Lục hoàng tử thật thì chúng ta không nên đắc tội đâu”.

Ngô Bình hỏi ngược lại Dương Quốc Hào: “Quyền lực của Lục hoàng tử có lớn không?”  

Dương Quốc Hào: “Đương nhiên là lớn”.

“Vậy anh nghĩ một người có quyền lực lớn như thế, địa vị cao như thế, mà lại cần một chiến công hạng nhất nhỏ nhoi sao?”

Dương Quốc Hào lắc đầu: “Không cần, đừng nói là chiến công hạng nhất, dù là chiến công đặc biệt cũng không cần”.

Ngô Bình: “Vậy thì đúng rồi, vì vậy một là tên đó là một tên lừa đảo, hai là trận chiến hôm nay không đơn giản như chúng ta thấy”.

Mười mấy phút sau, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi mặc hoàng bào bước đến, theo sau anh ta có hai †ùy tùng. Ngô Bình phát hiện hai tùy tùng đó đều là cao thủ Bí Cảnh hậu kỳ, khí tức cực kỳ mạnh mẽ.

Người lúc nãy tìm Ngô Bình cũng bước vào, anh ta hừm một tiếng lạnh lùng: “Lục hoàng tử điện hạ nắm giữ 'Thiên Điệp, một trong ba cơ quan tình báo lớn nhất Đại Hạ, sao lại không biết thân phận của anh?”

Ngô Bình: “Điện hạ tìm tôi chỉ vì một chiến công hạng nhất nhỏ nhoi đó thôi sao?”

Lục hoàng tử cười, nói: “Đương nhiên là không phải, chiến công hạng nhất của anh không có ích gì với tôi, thứ mà tôi thật sự cần đến là thắng lợi ở cả Tây Nam. Hôm nay anh đã tạo ra một lỗ hổng ở chiến tuyến, hiện †ại đại quân của ta đang theo đó tấn công vào, giành lấy toàn khu vực”.

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.