Chương trước
Chương sau
Lúc này, số lượng quân địch trong nhà máy điện chưa đến hai trăm người, phòng ngự bên trong trống rỗng, Ngô Bình bèn đưa người mau chóng chạy đến địa điểm quân mìn bị vây nhốt, khu ký túc xá của nhân viên nhà máy điện.

Khu ký túc xá này rất lớn, ở hơn một nghìn người, đều là các tòa nhà ba tầng lầu xếp thành từng hàng. Lúc này, quân địch vây bắt nơi này chỉ còn lại mười mấy người, toàn bộ đều canh giữ ở lối vào.

Nhìn thấy nhóm Ngô Bình đi đến, kẻ địch đứng đầu hỏi: “Tình hình phía trước thế nào rồi?”

Ngô Bình: “Tình hình rất nguy hiểm, chúng tôi bị thương, nên rút về trước. Đúng rồi, tình hình bên này thế nào, người bên trong có nghe lời không?”

Người này nói: “Bọn họ không có bao nhiêu vũ khí cả, không dám xông ra. Chỉ cần nhốt thêm mấy ngày thì bọn họ cũng không kiên trì được lâu, chủ động hàng thôi”.

Lúc này Ngô Bình chỉ vào trong, gọi: “Có người ra kìal”

Nhóm quân địch này kinh ngạc, đều nhìn vào trong cổng. Thế nhưng, bên trong lại trông rỗng không một ai, sau đó sau lưng bọn vang lên tiếng súng, mười mấy người này nhanh chóng bị hạ gục. 

Ngô Bình để lại mười mấy người dọn dẹp hiện trường, tiếp tục cải trang thành quân canh gác, còn cậu thì đưa người đi vào bên trong.

Trong này có hơn một trăm năm mươi binh lính bên ta, ngô Bình dùng máy liên lạc, gọi bọn họ ra ngoài, chọn ra một vài người có năng lực tác chiến mạnh trong đó, phân phát vũ khí cho họ.

Trước cửa vốn có hơn trăm quân canh giữ, vì vậy có lắp đặt một kho trữ súng đạn loại nhỏ, vũ khí bên trong có thể vũ trang cho bảy tám mươi người.

Sau khi phân phát xong vũ khí, Ngô Bình lại dẫn người tấn công các cứ điểm. Bởi vì bọn họ đã thay quần áo quân địch, nên thật giả khó phân, cuối cùng chưa đến một tiếng đồng hồ đã tiêu diệt toàn bộ quân địch còn lại, hoàng thành nhiệm vụ lần này viên mãn!

Lúc này, có không ít nhân vật cấp cao của học viện quân sự Đại Hạ đang ngồi bên cạnh quan sát trận chiến mô phỏng này, biểu hiện của Ngô Bình rất xuất sắc.

Sau khi trận chiến kết thúc, thời gian trong hệ thống cũng kết thúc, Ngô Bình và chiến hữu tạm biệt nhau, sau đó cởi mũ thiết giáp xuống.

Lúc này cậu mới phát hiện, mười mấy bạn học vây xung quanh đều đang nhìn cậu chằm chằm, vẻ mặt rất phức tạp.

Tố Văn Tương cười nói: “Bạn học Ngô Bình, chúc mừng em, lấy được công huân hạng nhất trận chiến mô phỏng lần này!”

Ngô Bình: “Cám ơn. Cô Tố, chương trình học tiếp theo là gì vậy?”

Tố Văn Tương: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, tiết học hôm nay kết thúc, em có thể quay về ký túc xá. Đúng rồi, em vừa đến, vẫn chưa biết vị trí ký túc xá, cô đưa em đi”.

Ngô Bình: “Được”.

Lúc này, một học viên cao to ở bên cạnh đến bắt tay với Ngô Bình, cười nói: “Chào cậu, tôi là Từ Văn Hổ, bạn họ xưng hô thế nào?”

Ngô Bìn bắt tay với cậu ta: “Chào cậu, tôi là Ngô Bình”.


Ký túc xá học viện quân sự Đại Hạ là khu tập thể, mười người một phòng. Nhưng ký túc xá rất rộng rãi, có phòng khách và nhà vệ sinh, còn có phòng máy tính, hoàn cảnh cũng không tệ.

Sau khi đến ký túc xá được chỉ định, Ngô Bình phát hiện bên trong đã có sáu người.

Từ Văn Hổ cười nói: “Ngô Bình, tôi cũng ở phòng ký túc xá này, sau này mọi người đều là bạn cùng phòng kiêm chiến hữu rồi”.

Trong mấy người họ, có một cậu thanh niên cao lớn đang ngồi trên ghế, người này mặt vuông, mắt hẹp dài, lông mày đậm, trông rất khí thế. Mấy người còn lại đầu vây quanh cậu ta, cậu ta đánh giá Ngô Bình, nói: “Cậu chính là sinh viên nhảy lớp có ô dù đằng sau sao?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.