Chương trước
Chương sau
Lúc này tại Học viện quân sự Đại Hạ, vài giáo. viên quan sát trận chiến thực tế mô phỏng đều chú ý đến Ngô Bình, thành tích của Ngô Bình thật đáng kinh ngạc, kế hoạch hành động của cậu rất chu toàn, giỏi về điều binh, trận chiến nào cũng phải thắng. Cho đến giờ họ đã tiêu diệt được mấy chục tên địch, cứu sống mười mấy quân bạn.

“Người mới đến này thú vị đấy!”, một giáo viên nói: “Thông báo một nhiệm vụ cấp bốn, xem cậu ta có thể hoàn thành không”.

Ngay khi Ngô Bình chuẩn bị lấy tòa nhà văn phòng làm căn cứ để tiếp tục mở rộng thành tích, âm thanh hệ thống vang lên: “Cấp trên ra lệnh đội Sắt Thép 5 đi chiếm nhà máy phát điện, giải cứu một trăm năm mươi chiến sĩ bị nhốt trong nhà máy".

Nghe được lệnh này, Ngô Bình sửng sốt, giải cứu một trăm năm mươi người, chỉ dựa vào chút người của nhóm mình?

Cậu hỏi: “Có bao nhiêu quân địch đóng chiếm ở nhà máy điện?”

Hệ thống: “Là một đại đội quân, khoảng hơn năm trăm người”. 

Ngô Bình lập tức từ chối: “E là tôi không thể hoàn thành nhiệm vụ”.

Hệ thống: “Cấp trên ra lệnh không được từ chối! Nếu không sẽ xử lý theo quân pháp”.

Ngô Bình im lặng một lúc lâu, hỏi: “Nếu không thể từ chối, vậy thì hoàn thành nhiệm vụ sẽ có thưởng chứ?”

Hệ thống: “Nếu hoàn thành nhiệm vụ, sẽ ghi công huân tập thể hạng nhất, cậu thì được ghi công cấp đặc biệt cá nhân”.

Ngô Bình: “Ghi công cấp đặc biệt có tác dụng gì?

Hệ thống: “Nếu nhận được ghi công cấp đặc biệt trong thực chiến mô phỏng, sau khi tốt nghiệp. ít nhất cậu là cử nhân ba sao”.

“Vậy ghi công huân tập thể hạng nhất thì sao?”

Hệ thống: “Thành viên nào được ghi công huân tập thể hạng nhất ít nhất là cử nhân một sao”.

Ngô Bình gật đầu: “Được, vậy tôi nhận nhiệm vụ”.

Sau khi nói chuyện với hệ thống một hồi, Ngô Bình nói với các thành viên của đội năm: “Hiện giờ  bên trên giao cho chúng ta một nhiệm vụ cực kỳ khó khăn, đó là đánh sập nhà máy điện và giải cứu một trăm năm mươi đồng đội bên trong”.

Lính trinh sát hỏi: “Đội trưởng, có bao nhiêu địch trong nhà máy điện”.

Ngô Bình: “Một đại đội, hơn năm trăm người”.


“Tới luôn”, lính trinh sát căn răng nói: “Người trong giang hồ cứ liều mạng, cùng lắm là chết, chẳng có gì phải sợ cả”.

Mọi người đều đồng ý đi hoàn thành nhiệm vụ, Ngô Bình cười nói :“Được, chỉ cần các đồng chí đồng tâm hiệp lực, tôi nghĩ chúng ta nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ”.

Sau đó Ngô Bình phân bố nhiệm vụ cho mọi người. Sau đó mọi người đến gần nhà máy phát điện đợi đến lúc trời tối.

Thời gian trên hệ thống đã qua hơn một tiếng, cuối cùng trời cũng đã tối. Ngô Bình bật ống ngắm hồng ngoại, bắt đầu bắn tỉa từng tên địch bao vây ngoài nơi đóng quân.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.