Chương trước
Chương sau
Hồ Vĩ nói: “Cậu chủ, hôm nay tôi đã chuẩn bị chỉ phiếu ba mươi tỷ, tiền này là đi mượn, ngày mai phải trả lại”.

Lâm Kiếm Phong nhíu mày: “Sợ gì chứ, chẳng lẽ tôi sẽ thua sao? Có cậu Ngô ở đây, vận khí của ai có thể so được với chúng ta chứ?”

Diệp Ngưng Băng cười nói: “Cậu Lâm thật là, Ngô Bình là đệ tử tinh anh của đại tông, nếu so về vận khí thì chỉ tên Kỳ Lân kia cũng chẳng đáng nhắc đến!”

Không lâu sau, mọi người đã đến sòng bạc Kim Sơn. Sòng bạc Kim Sơn này là sòng bạc lớn nhất ở Thạch Hải Tử, người ra vô hằng ngày đều là quan lại quyền quý, hoặc là người giàu có. Có người tùy ý cược đã thua mấy chục triệu, trăm triệu; một đêm thua hơn chục tỷ cũng không lạ gì.

Sòng bạc Kim Sơn có hạn mức, tài chính ít hơn mười triệu thì không thể tiến vào, vì vậy trước khi vào phải mua mười triệu chip trước. Đương nhiên, Lâm Kiếm Phong là con trai Lâm tướng, nên cũng không cần phải tuân theo nguyên tắc này, cứ ngang nhiên đi vào là được, quản lý sòng bạc còn đích thân ra cửa chào đón.

Nói ra thì, nhà họ Lâm cũng có vài cổ phần ở sòng bạc Kim Sơn, tuy không nhiều nhưng mỗi năm đều được chia không ít hoa hồng. Vì vậy, Lâm Kiếm Phong cũng xem như là thiếu gia của sòng bạc, không ai dám bất kính với cậu ta.

Sòng bạc vô cùng xa hoa, ngay cả người như Hạ Dã Thiên cũng rất ít khi đến, không phải cậu ta không thể đến mà là không dám đến. Cậu ta sợ bản thân sơ suất thì sẽ thua hết cả nhà mình.

Sòng bạc có ba tầng, nơi cao nhất nằm trên tầng ba, ở đây là đông người nhất, nhưng chơi cũng lớn nhất.

Lâm Kiếm Phong vừa đến đã có một người trẻ tuổi đi trên thảm vàng tiến đến, sau lưng còn có sáu người đi theo. Người này trông dáng vẻ anh tuấn, mũi cao trán vuông, mày kiếm mắt sáng, chỉ là vẻ tươi cười trên mặt lại có chút xấu xa.

“Cậu Lâm, cậu lại có tiền rồi à? Hôm nay chuẩn bị thua bao nhiêu đây?”

Lâm Kiếm Phong cười lạnh: “Kỳ Lân, anh đừng có kiêu căng như vậy, hôm nay ai thua ai thắng còn chưa nói được!”

Người này chính là Kỳ Lân, con trai Kỳ Tướng, trong thế hệ thứ hai ở Thần Kinh, danh tiếng Kỳ Lân rất lớn, bởi vì anh ta không giống với Lâm Kiếm Phong, anh ta là người tu hành, đã đến luyện khí tầng chín.

Kỳ Lân gật đầu: “Xem ra cậu còn muốn chơi tiếp. Được, tôi theo tới cùng, hôm nay cậu muốn chơi gì?”

Lâm Kiếm Phong nhìn Ngô Bình, cười hỏi: “Cậu Ngô, chúng ta chơi gì đây?”

Ngô Bình cười nói: “Muốn chơi thì phải chơi gì thú vị. Bây giờ đặt cược một ván so tài đi”.

Kỳ Lân nhìn Ngô Bình, nói: “Ö, mời được ai giúp đây?”

Lâm Kiếm Phong: “Đây là cậu Ngô, người bạn tôi mới quen. Kỳ Lân, nếu anh không dám chơi vậy thì mau về nhà đi”.

Kỳ Lân cười lớn ha ha, nói: “Không có trò gì Kỳ Lân tôi không dám chơi cả, tới đi!"

Ngô Bình bảo nhân viên mở màn hình lớn, tùy ý tìm một trận đấu quyền anh phát trực tiếp.

Hai tuyển thủ quyên anh đang thi đấu cũng không có danh tiếng gì, đây là trận đấu loại. Tuyển thủ hai bên, một người đến từ Đông Doanh, một người đến từ Đại Hạ Quốc.

Kỳ Lân khẽ nhíu mày: “Các anh muốn cược trận đấu này?”

Ngô Bình: “Lần đầu tiên mà, cược đơn giản mười tỷ được rồi”.

Một người trung niên đứng sau lưng Kỳ Lân, ông ta tiến lên mấy bước, thấp giọng nói: “Cậu chủ, đổi trận đấu, chúng ta chọn”.

Kỳ Lân cười nói: “Tôi muốn đổi chơi bóng”.

Ngô Bình: “Có thể, anh cứ tùy ý chọn”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.