Hạ Dã Thiên vừa nghe là học viện quân sự thì vội nói: “Xe chúng tôi vẫn còn dùng, làm phiền các anh đổi xe khác”. Cậu ta vừa nhìn đã biết mấy người này đều là học viên chính thức của học viện quân sự, cho nên không dám kiếm chuyện.
Vẻ mặt người kia u ám, nói: “Cậu nghe không hiểu sao? Tôi nói trưng dụng xe của cậu, tất cả mọi người xuống xel”
Diệp Ngưng Băng khẽ nhíu mày, nói: “Chỉ là mấy học viên, các anh có tư cách gì trưng dụng xe?”
Người kia tức giận, vươn tay kéo cửa xe, bởi vì Diệp Ngưng Băng ngồi bên trong nên anh ta bèn kéo Ngô Bình trước. Nhưng tay anh ta vừa chạm vào Ngô Bình thì cánh tay đã tê rần, sau đó cả người như bị điện giật bay ra cả nửa mét.
“Chuyện gì vậy?”. Mấy người còn lại đều vây quanh, dùng ánh mắt không tốt nhìn Ngô Bình chằm chăm.
Ngô Bình thản nhiên nói: “Xe không cho các anh mượn được, các anh đi đi”.
Một người trong đó có tu vi, nhấc chân đạp vào Ngô Bình trong xe, cú đá này dùng hết sức lực, nếu là người bình thường chắc chắn sẽ bị đá chết.
Ngô Bình nhíu mày, đánh một quyền xuyên không.
Trên ngực người vừa ra tay kia xuất hiện một chưởng ấn rõ ràng, quần áo sau lưng cũng bị rách một mảng. Anh ta thét lớn một tiếng, ho ra máu ngã xuống đất.
Mọi người đều kinh ngạc, một người kêu lên: “Cậu dám ra tay với chúng tôi!”
Diệp Ngưng Băng xuống xe phía bên kia, cô ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3657929/chuong-6075.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.