Chương trước
Chương sau
Người này lắp bắp nói: “Đừng giết tôi..., nói rồi anh ta quỳ xuống.

Ngô Bình: “Tôi không giết anh, trả lời thành thật”.

“Anh ta... anh ta là Tả Hộ Pháp của giáo chúng tôi”. “Giáo gì cơ?” “Nhật Nguyệt Tiên Giáo”.

“Ngoài Tả Hộ Pháp này còn ai có tu vi là cảnh giới Thần Thông không?”

“Còn có Hữu Hộ Pháp, bốn đường chủ, giáo chủ đại nhân”.

“Giáo chủ các anh đang ở đâu?”, Ngô Bình hỏi. 

 “Mấy người giáo chủ không ở đây, lúc tu luyện họ mới đến. Tháng này là Tả Hộ Pháp trực nên chỉ có anh ta ở đây”.

Ngô Bình: “Trong động này có bao nhiêu cô gái?”

“Hiện tại có hơn năm ngàn”. “Trước kia có bao nhiêu? Giờ họ đang ở đâu?”

“Trước kia có mười ngàn người, đều bị giáo chủ dùng luyện công rồi”, người này thấp giọng đáp.

“Luyện công gì?”

“Nhật Nguyệt Tiên Công! Để luyện được cái này được chia làm bốn giai đoạn, lần lượt cần có chín ngàn những cô gái trẻ. Những cô gái lần lượt được sinh vào ngày xuân phân, hạ chí, thu phân và đông chí, tổng cộng có ba mươi sáu ngàn người”.

Ngô Bình: “Giáo chủ các anh có lai lịch thế nào?”

“Tôi cũng không rõ, Nhật Nguyệt Tiên Giáo cũng mới lập ra vào mấy năm trước”.

Sau khi hỏi rõ rồi, Ngô Bình bảo những người không chết đó ra ngoài. Những người này bị nhốt trong Hoan Thế, không dám phản kháng, đều quỳ xuống, thế mà vẫn còn tám chín mươi người.

Ngô Bình: “Các người dẫn các cô gái bên trong ra ngoài đi”.

Mọi người không dám trái lệnh, vội vàng dẫn các cô gái ra ngoài. Hơn năm ngàn người nhanh chóng lấp đầy sân, những cô gái này đều bị bắt làm tù binh trong nửa năm qua, ngày nào họ cũng sống trong bóng tối, mặc dù ăn uống đầy đủ nhưng tinh thần lại bị bào mòn.

Ngô Bình nói: “Các cô gái, tôi đến cứu các cô. Tiếp theo tôi muốn các cô xếp thành nhóm theo. tỉnh thành của mình”.

Không lâu sau, được cậu hướng dẫn, hơn năm ngàn người được chia thành năm nhóm, mỗi nhóm có tám chín trăm người, còn lại mấy trăm người đều đến từ các khu vực khác.

Hơn một trăm chiếc xe buýt liên tục đi vào khu vực núi, các cô gái được đưa về tỉnh phủ nơi mình sống.

Trước khi đi, mỗi cô gái đều nhận được một chiếc điện thoại và ba ngàn tệ, điện thoại và số tiền đủ để họ thuận lợi liên lạc với gia đình.

Tiễn chiếc xe buýt cuối cùng đi đã là đêm khuya, Nhan Tướng Quốc mời Ngô Bình đến nhà, còn bảo người chuẩn bị đồ ăn thức uống.

Ông ta bưng ly rượu lên nói: “Một mình cậu tiêu diệt tà giáo, cứu mấy ngàn thiếu nữ vô tội, công đức vô lượng. Tôi mời cậu một ly”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.