Chương trước
Chương sau
Ngô Bình: “Được, còn chuyện khác nữa thì sao?”

Tân Cự Phong gãi đầu nói: “Đại sư huynh, chuyện thứ hai là chuyện riêng của tôi. Tôi có một người bạn tốt, anh của cô ấy là anh vợ tôi đã đắc tội với một người có thế lực. Haizz, người đó rất có quyền lực rất lớn, năm đó anh vợ tôi từng đắc tội với người đó, người đó đã nói muốn xử lý anh vợ tôi rồi, anh vợ tôi rất sợ hãi, nói là chắc chắn sẽ chết nên tìm tôi giúp đỡ. Nhưng đại sư huynh, cậu cũng biết thực lực của tôi chỉ như thế, không phải là đối thủ của người đó”.

Ngô Bình: “Thế nên anh muốn bảo tôi đối phó với người đó giúp anh?”

Tân Cự Phong vội xua tay: “Sao tôi có thể không biết xấu hổ bảo đại sư huynh ra tay được. Nhưng muốn mượn danh tiếng của cậu thôi”.

Ngô Bình cười nói: “Danh tiếng của tôi có thể dọa được người đó à?”

Tân Cự Phong: “Ai mà dám đắc tội với đệ tử xuất sắc của Liên Sơn Tông chứ? Dù người đó có mạnh đến mấy cũng chỉ là tu sĩ trong thế tục, không muốn đắc tội với đại sư huynh đâu”.

Ngô Bình “Ừ” một tiếng: “Anh có thể báo danh của tôi nhưng chỉ được lần này thôi”. 

Tân Cự Phong mừng rỡ: “Cảm ơn đại sư huynh”.

Ngô Bình: “Còn mấy ngày nữa là đến tuần sau, anh về lo việc của anh trước đi, nếu có rắc rối gì cứ gọi cho tôi”.

“Ừ",

Tiễn Tân Cự Phong đi rồi, người làm ở biệt thự gọi đến nói có một người phụ nữ tên là Chu Ngạo. Quân muốn gặp.

Nghe nói là Chu Ngạo Quân, Ngô Bình do dự một lúc, sau đó vẫn bảo Liễu Kim Long ra cửa đón tiếp.

Không lâu sau, Chu Ngạo Quân được Liễu Kim

Long dẫn vào nơi ở của Ngô Bình.

Ngô Bình đang ở trong sân luyện công, từng. chiêu thức rất từ tốn.

“Công tử, cô Chu đến rồi”, Liễu Kim Long nói, sau đó thức thời ra ngoài trước.

Ngô Bình thu thế lại, không xoay người lại vẫn bình thản hỏi: “Cô Chu tìm tôi có việc gì à?”

Cậu không còn gọi đối phương là Ngạo Quân nữa mà gọi là cô ta Chu, khiến Chu Ngạo Quân cảm thấy chua xót, cô ta nói: “Anh Ngô, chuyện trước đây là do bố tôi lỗ mãng, bây giờ ông ấy cũng cảm thấy rất hối hận. Tôi đến tìm anh là vì tôi muốn nói xin lỗi với anh”.

Ngô Bình nói: “Chuyện nhỏ thôi, cô không cần nhắc đến".

Chu Ngạo Quân: “Cậu Ngô, tôi đến đây còn có một việc xin anh giúp”.

Ngô Bình nhướn mày: “Ồ, chuyện gì thế?”

Ngô Bình: “Thứ này được gọi là Ất Mộc Thần Nhục. Một số loại cây ngẫu nhiên lĩnh hồi được đạo trời bằng cách riêng biệt, sau đó chúng sẽ kết thành Thần Nhục này. Nếu Thần Nhục không được hái thì sẽ biến thành thành hình người. Nếu bị người khác thu hoạch, sẽ là loại Ất Mục Thần Nhục này”.

Chu Ngạo Quân: “Thì ra là Ất Mục Thần Nhục, cảm ơn anh”.

Ngô Bình: “Vận may của bố cô khá đấy, giá trị của món đồ này rất cao”.

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.