Chương trước
Chương sau
Ngô Bình hứng thú: “Ác linh đến tấn công thôn? Chuyện này có thường xảy ra không?”

Đối phương thở dài, nói: “Cứ mười năm lại xảy ra một lần, vừa hay cách lần xảy ra trước đó mười năm, mọi người đều rất hoang mang, vì vậy lần này chúng tôi đã bỏ ra rất nhiều tiên đều mời Tuyết tiên sư đến giúp đỡ, đối phó với ác linh”.

Ngô Bình: “Tôi không liên lạc được với Tuyết Vũ, bây giờ cô ấy đang ở đâu?”

Người đó nói: “Tuyết tiên sư vào động xác chết kiểm tra vẫn chưa quay ra lại. Chắc trong động xác chết không có sóng, vì vậy điện thoại không liên lạc được”.

Ngô Bình chau mày: “Động xác chết là chỗ nào?”

Người đó nói: “Là nơi ác linh lẩn trốn”.

Ngô Bình bỗng thấy hơi lo lắng, nói: “Dẫn tôi đến đó”.

“Chuyện này..". Đối phương do dự. Miêu Chân Cốc cười lạnh lùng: “Pháp lực của cậu Ngô không thua kém gì Tuyết thiên sư, có gì mà ông phải lo lắng chứ?” 

Đối phương nghe thấy vậy thì mắt liền sáng lên, nói: “Vậy thì tốt, chỉ là thôn chúng tôi không có tiền để trả thêm”.

Ngô Bình: “Ông yên tâm, tôi không lấy tiền”.

Người đó liền nói: “Cảm ơn cậu, để tôi dẫn đường cho cậu”.

Người đó dẫn Ngô Bình và Miêu Chân Cốc đến Cửu Lý Câu, bờ tây của nó có một đoạn rất sâu, sâu đến ba mươi mấy mét, phải dùng dây thừng mới có thể đi vào trong. Lúc đến bên bờ khe, người đó nói: “Cậu Ngô, Tuyết pháp sư đang ở bên dưới”.

Ngô Bình liếc nhìn xuống, ở cách đáy khe hơn ba mét có một cửa động tối đen, xung quanh cửa động có rất nhiều xác động vật, chuột, thỏ, mèo, chim, vịt, vân vân, chất thành một đống xác chết cao hơn một mét dưới đáy khe, bốc mùi hôi thối.

Ngô Bình hỏi: “Tuyết Vũ vào đó bao lâu rồi?” Người đó nói: “Cũng gần nửa tiếng rồi. Tuyết tiên sư nói cô ấy vào xem tình hình trước, khi quay lại mới quyết định nên làm thế nào”.

Ngô Bình nói với Miêu Chân Cốc : “Anh Miêu, tôi vào xem thử trước, xin hãy đứng đây đợi một lát”.

Miêu Chân Cốc: “Được, anh Ngô, tôi thấy động  này khá nguy hiểm, anh nhất định phải cẩn thận”. Ngô Bình: “Ừ, tôi sẽ cẩn thận”.

Cậu nói xong thì nhún nhẹ người, bay vào trong động xác chết.

Miêu Chân Cốc thấy Ngô Bình vào trong động xác chết thì hỏi: “Ông tên gì?”

Người đó đáp: “Tôi là Tôn Lập Trung”.

Miêu Chân Cốc: “Tôn Lập Trung, động xác chết đó có lai lịch thế nào? Ông có biết không?”


Tôn Lập Trung im lặng vài giây rồi nói: “Khoảng một ngàn năm trăm năm trước, tổ tiên nhà họ Tôn tôi có một thầy luyện xác chết rất lợi hại. Ông ấy tốn mất ba trăm năm để luyện ra được một vua xác chết với thực lực rất đáng sợ, vừa mới xuất quan thì đã đánh chết lão tổ nhà họ Tôn tôi. Có điều trước khi lão tổ chết đã dùng đại trận nhốt xác chết bố trí từ trước để nhốt hẳn ta vào trong”.

“Là ở đây sao?”, Miêu Chân Gốc hỏi. Tôn Lập Trung gật đầu: “Là ở đây”.

“Sao trước đó ông không nói?” Miêu Chân Cốc chất vấn với giọng nặng nề.

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.