Cậu quay về núi thì phát hiện sương mù đã tan hết, tất cả mọi người đều thoát khỏi huyễn cảnh, máy móc công trình cũng hoạt động trở lại.
Cậu đáp xuống một tảng đá lớn rồi đảo mắt nhìn quanh phía trước.
Chính vào lúc này, có giọng nói từ bên cạnh truyền đến: “Là anh đã bố trí cấm chế ở đây sao?”
Ngô Bình ngoảnh đầu sang nhìn thì thấy một người đàn ông che mặt đứng ở đó, chỉ để lộ hai con mắt còn những phần còn lại đều bị che kín hết.
“Là tôi, anh là kẻ trộm mệnh sao?”, Ngô Bình hỏi.
Dường như đối phương rất bất ngờ: “Không ngờ anh lại biết đến kẻ trộm mệnh, thiết nghĩ lai lịch cũng không tầm thường. Có điều, dám làm hỏng chuyện của kẻ trộm mệnh thì anh tới số rồi”.
Ngô Bình: “Tôi sinh ra ở đây, anh muốn đào lấy long mạch của chỗ này thì tôi không đồng ý”.
Đối phương nói với giọng cực kì khinh miệt: “Anh không đồng ý? Anh nghĩ mình là ai?”
Ngô Bình nhìn lên mặt trời dịu nhẹ trên không trung rồi nói: “Thời tiết đẹp đấy”.
Đối phương không hiểu ý của cậu là gì, lạnh lùng đáp: “Tôi không muốn hỏi quá nhiều, đi chết đi”.
Anh ta vừa dứt lời thì liền có một kiếm khí dài bằng nửa tấc từ trong ống tay áo bay ra, vô cùng sắc bén, phóng về phía Ngô Bình nhanh như một tia chớp.
Ngô Bình cầm đao xương Thiên Tai, nhắm thẳng vào kiếm quang và chém.
Đao xương lướt qua không khí tạo ra một vệt sáng màu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3657837/chuong-5983.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.