Ngô Bình buông đao xương xuống, nói: “Vậy sao? Nó vẫn đang đợi tôi sao?”
Chu Nhan: “Đao này rất kiêu ngạo, người bình thường không cách nào thuần phục được nó. Anh Ngô có thể cầm được nó lên, chứng tỏ đã được đao xương Thiên Tai công nhận rồi”.
Ngô Bình nhìn Chu Nhan: “Rốt cuộc cô là ai, sao phải trưng bày nhiều thứ đồ quý giá ở thế tục như vậy?”
Chu Nhan cười nói: “Tôi là người tặng đao! Ngô Bình: “Người tặng đao?”
Chu Nhan: “Người tặng đao, sẽ đem bảo đao. tặng cho người có duyên”.
Ngô Bình nhíu mày: “Tặng đao cho người có duyên, cô có ý đồ gì?”
Chu Nhan: “Xin một lời hứa! Sau này nếu anh quật khởi thành công, mong anh hãy hỗ trợ tôi hoàn thành một chuyện”.
Ngô Bình: “Ở một nơi nhỏ như thế này, sao cô có thể gặp được người có duyên?”
Chu Nhan cười nói: “Người tặng đao như chúng †ôi có năng lực xem khí vận mọi người, một tháng trước tôi đã biết Trung Châu có người mang khí vận lớn xuất hiện, vì vậy vẫn luôn ở Trung Châu, đi đến nhưng nơi khác nhau, chỉ để có thể gặp được anh”.
Ngô Bình rất hiếu kỳ: “Người tặng đao như các cô là một tổ chức?”
“Là một gia tộc”. Chu Nhan nói: “Gia tộc chúng tôi, cứ mỗi ba năm sẽ xuất hiện một bảo vật”.
Ngô Bình: “Những người nhận bảo vật của nhà họ Chu cuối cùng đều quật khởi thành công cả sao?”
Chu Nhan cười nói: “Nào dễ dàng vậy chứ. Trong mười người, có ba người quật khởi thành công,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3657835/chuong-5981.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.