Chương trước
Chương sau
Ngô Bình lập tức nói: “Được. Nếu bảo bối kia thật sự quý giá như ông nói, tôi có thể bỏ qua chuyện cũ”. 

Cừu Linh Quân vui mừng: “Cảm ơn cậu! Cậu Ngô, bây giờ tôi dẫn cậu đi?”

Ngô Bình nói với Nhan Tướng Quốc: “Ông Nhan, vẫn phải làm phiền ông, đi cùng tôi đến nhà họ Cừu một chuyến”.

Nhan Tướng Quốc cười nói: “Đương nhiên!”

Vì thế, một nhóm người hùng hổ đến nhà họ Cừu. Trong một sân viện nhỏ ở nhà họ Cửu, vừa đến sân viện Ngô Bình đã phát hiện sân viện này không hề đơn giản, bên trong lại có sắp đặt pháp trận thần niệm bảo vệ.

Lúc này Cừu Linh Quân đi đến góc tường, lấy ra mấy viên gạch xanh lam từ bên trong.

Mấy viên gạch được lấy ra, pháp trận trong sân viện lập tức ngừng lại, nhóm Ngô Bình cảm nhận rõ rệt, bên dưới sân viện có động ngầm.

Cừu Linh Quân mời Ngô Bình đến thư phòng, rồi nhấn vào công tắc ẩn. Sau đó, một mặt tường di chuyển sang bên cạnh, để lộ một cầu thang đi xuống bên dưới.

“Cậu Ngô, món bảo bối này không nhỏ, tôi chỉ dẫn một mình cậu xuống thôi”.

Ngô Bình gật đầu, cậu to gan lớn mật, cho dù đối phương có cái bãy thì cậu cũng không sợ. Vì thế hai người một trước một sau đi xuống bên dưới.

Cầu thang này được xây rất dốc, đi xuống dưới chừng hai mươi mất mét thì tiến vào một đường hầm rộng.

Cừu Linh Quân vẫn giữ thái độ cung kính, giải thích với Ngô Bình: “Cậu Ngô, con đường này là do một phú thương triều đại trước xây dựng. Lúc đó binh mã loạn lạc, nhỡ đâu có cướp bóc xâm nhập thì chủ nhân có thể dẫn theo người nhà chạy trốn từ bên dưới”.

Ngô Bình ừ một tiếng, cảm thấy ở đây rất thoáng gió, bèn hỏi: “Đường hầm dẫn đến đâu?”

Cừu Linh Quân: “Dãn đến một sơn động ẩn sau một ngọn núi. Trong sơn động có đủ vật tư, có thể cung cấp cho cả trăm người sống trong đó qua mấy tháng”.

Ngô Bình: “Trí tuệ người xưa quả là khiến người ta khâm phục”.

Đi trong đường ngầm chừng hơn hai mươi dặm thì xuất hiện một thềm đá hướng lên trên. Đi theo đến chừng hai trăm mét, Ngô Bình đã đến sườn núi. Sườn núi được chia cắt thành các khu vực khác nhau, khu vực này dự trữ một lượng lớn các vật dụng hàng ngày, ví dụ như đồ hộp, nước tinh khiết, bánh quy, rau muối...

Đi qua khu vực này, một cánh cửa sắt lớn đã đập vào mắt, trên cửa có khóa đồng. Trông thì khóa này có vẻ đã lâu rồi chưa được mở, bên trên có một lớp bụi dày đặc.

Cừu Linh Quân lấy chìa khóa ra mở khóa đồng, cười nói: “Cậu Ngô, bảo bối này có linh khí, tôi là cơ thể người phàm, không thể đến quá gần, cậu tự mình vào trong quan sát vậy”.

Ngô Bình đáp lại rồi hỏi: “Bên trong ngoài bảo. bối này còn có thứ gì khác không?”

Khoảng chừng năm phút sau, Cừu Linh Quân vẫn đang vểnh tai nghe động tĩnh cuối cùng cũng to gan đi vào. Đi đến hầm đá, ông ta nhìn thấy Ngô Bình bất động đứng tại chỗ, quanh người được bảo. phủ bởi một luồng sáng trẳng.

Mắt ông ta sáng lên, lẩm bẩm nói: “Cậu Ngô, xin lỗi, là cậu ép tôi!”. Nói xong, ông ta lại lui ra bên ngoài cánh cửa sắt. Ông ta muốn đợi thêm một thời gian nữa, đợi đến khi Ngô Bình chết hoàn toàn thì lại đi nói với Nhan Tướng Quốc!

Không gian trong hầm đá như sớm đã bị ánh sáng trăng bạc này chiếm giữ, vách tường, mặt đất, trên trần không ngừng có năng lượng màu trắng bực này tuôn ra, sau đó đều bị thân thể và thần hồn Ngô Bình hấp thụ. Năng lượng trắng bạc mang theo một luồng sát khí rất nguy hiểm với thân thể và thần hồn Ngô Bình, vì vậy dù mạnh mế như cậu nhưng thoáng chốc cũng trở nên ngây dại, không thể động đậy. 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.