Chương trước
Chương sau
Không bao lâu, thương thuyền đã về đến đảo Hoan Không. Khi thương thuyền còn cách đảo Hoan Không chưa đến mười mét, Ngô Bình vẫn không thể nhìn thấy đảo vì xung quanh đã bị bao bọc bởi sương mù dày đặc, đến cả thần niệm cũng không cách nào xuyên qua.

Trần Tử Tu nói: “Ngô Bình, xung quanh đảo Hoan Không đã được bố trí đại trận Phù Trần Tam Giới, dù là cao thủ cảnh giới Thần Thông, nếu không được chỉ dẫn thì cũng không tìm được đảo Hoan Không”.

Ngô Bình hỏi: “Thiếu đảo chủ, đại trận Phù Trần Tam Giới này là do người trước để lại sao?”

Trần Tử Tu gật đầu: “Năm xưa, thuyền của lão tổ nhà họ Trần tôi gặp phải bão lớn và bị chìm, nhưng ông ấy may mắn, ôm được một khúc cây nổi, trôi dạt đến đảo Hoan Không và có được một số truyền thừa ở đó. Sau đó, lão tổ đã cưới vợ, sinh con, sau đó nhà họ Trần chúng tôi đã sinh con đẻ cháu ở trên đảo Hoan Không này cho đến hôm nay".

Ngô Bình nghe Trần Tử Tu nói vậy thì giật mình, cảm thấy nhất định đảo Hoan Không này còn không đơn giản hơn cả trong tưởng tưởng của cậu.

Chiếc thuyền đổi hướng ba lần, xung quanh xuất hiện rất nhiều đá ngầm, nếu những chiếc thuyền bên ngoài đến đây thì rất có khả năng sẽ va phải đá ngầm và bị đắm. Nhưng điều khiến Ngô Bình bất ngờ hơn là xung quanh đảo Hoan Không đều có sức cản bay, cũng tức là các tu sĩ hoặc máy bay không thể nào bay qua đây, một khi vào trong khu vực không bay được thì nhất định sẽ bị rơi.

Thương thuyền đi vòng quanh hết một tiếng đồng hồ, cuối cùng thì dừng lại ở một cảng nhỏ. Mấy người Ngô Bình xuống thuyền, nhìn về xa, xung quanh giống như tiên cảnh, kỳ hoa dị thảo ở khắp nơi.

Ngô Bình nhìn đến ngây người ra, không kiềm được, nói: “Đảo Hoan Không đúng là nơi ở của thần tiên”.

Trần Tử Tu rất đắc ý, nói: “Đúng thế, tổ tiên nhà tôi từng nói, vốn dĩ chủ nhân của đảo Hoan Không

Đảo Hoan Không rất lớn, mấy người họ xuống thuyền xong thì lên một chiếc xe ngựa sang trọng, men theo con đường cổ kính, vào sâu trong đảo.

Mười mấy phút sau, xe ngựa vào trong một khu nhà rất to, Ngô Bình còn tưởng đó là biệt thự của nhà họ Trần, đến khi xe ngựa dừng lại thì cậu mới biết, đấy chỉ là một biệt viện của Trần Tử Tu mà thôi.

Mặc dù là biệt viện nhưng ở đây lại có mấy trăm người làm, cô nào cũng trẻ trung xinh đẹp, đến cả những cô hầu nữa lớn tuổi cũng đoan trang từ tốn, không có ai xấu hết.


Ngô Bình tò mò, men theo con đường nhỏ, đi thẳng về trước, lúc sắp áp sát lại gần sương mù thì bỗng có một con hổ từ bên cạnh nhảy ra, gào thét và muốn nhào về phía Ngô Bình.

Con hổ đó dài hơn hai mét, khí thế rất đáng sợ. Nhưng Ngô Bình chỉ trừng nó một cái là nó đã dựng lông, lập tức bò xuống đất, cụp tai xuống. 

Một thiếu niên tầm mười ba mười bốn tuổi nhảy ra, liếc nhìn con hổ rồi lại nhìn sang Ngô Bình, hỏi: “Anh là ai?”

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.