Chương trước
Chương sau
Những người đó cũng ý thức được đám người Phù Tang này không chịu yên, e rằng tiếp theo đây bọn chúng cũng sẽ đối phó họ, thế nên ai cũng đứng về phía Ngô Bình.

Nhẫn giả bảy sao cười haha: “Các người sao? Chỉ một mình Hoshi Kiryu đã có thể khiến các người bất lực rồi, gặp phải tôi các người có thể làm được gì?”

Ngô Bình: “Đừng cười nữa, sắp rớt răng ra rồi kìa”.

Nhẫn giả bảy sao lập tức ngừng cười, nhìn Ngô Bình với đôi mắt nham hiểm, nhả từng câu, từng chữ: “Nhóc con, cậu tưởng với chút thực lực đó thì cậu có thể ngông cuồng trước mặt tôi sao?”

Ngô Bình bình thản đáp: “Vậy thì thử xem”.

Cậu vừa dứt lời thì đột nhiên biến mất, sau đó Phương phủ bỗng tối đen như mực, không một tia sáng.

“Chuyện gì thế?”. Ai cũng kinh ngạc thốt lên.

Lúc này, một vầng trăng xuất hiện trên không trung, ánh trăng chiếu xuống, dưới chân mỗi người đều có bóng.

Nhẫn giả bảy sao nheo mắt, hỏi: “Đấy là thủ pháp gì?”

Ngô Bình bình thản đáp: “Bí pháp cấp thần, bắt bóng”.

Cậu đưa tay phải lên, mặt đất liền xuất hiện một bàn tay khổng lồ, bàn tay đó nhanh như chớp, nhẹ nhàng bắt lấy bóng của nhẫn giả. Đối phương liền cứng đơ người, ngã nhào xuống đất như mất hồn.

Sau đó, tay của Ngô Bình bắt đầu tóm lấy bóng của tất cả nhãn giả Phù Tang, động tác cực kỳ nhanh, không thể nào tránh được. Thế là hết nhẫn giả này đến nhãn giả khác lần lượt ngã xuống trong câm lặng, những người khác thì sợ quá bỏ trốn tán loạn, nhưng cuối cùng cũng không trốn được.

Nhãn giả bảy sao giận dữ hét lớn: “Địa Tạng Thất Sát”.

Bỗng dưng, đằng sau ông ta liền xuất hiện bảy luồng sát quang màu đen, muốn tấn công Ngô Bình. Nhưng điều kỳ lạ là, những sát quang đó gặp phải ánh trăng thì đều lập tức biến thành màu xám, phóng ra được mấy mét thì tiêu tan, không còn uy lực gì nữa.

Nhãn giả bảy sao tái mặt, lẩm bẩm: “Không thể nào, thủ pháp này chỉ có tu sĩ thần thông mới có,

cậu...

Ông ta vẫn chưa dứt lời thì bóng tay của Ngô Bình cuối cùng cũng tóm được bóng của ông ta, nhẫn giả bảy sao có thực lực mạnh nhất, ông ta gào thét, giấy giụa, cơ thể méo mó biến dạng nhưng vẫn vô dụng, thuật bắt bóng của Ngô Bình mượn sức mạnh của ánh trăng và mặt đất, là thủ pháp mượn tiếp dẫn thần công tầng thứ ba. Dù thực lực của ông †a có mạnh đến đâu thì cũng không thể nào đối kháng lại với mặt trăng và mặt đất.

Ngô Bình búng ngón tay, mặt trăng biến mất, mọi thứ xung quanh trở về lại bình thường, ánh đèn lại bừng sáng. 

Bên trong và bên ngoài phòng khách có mấy chục nhãn giả bất tỉnh trên mặt đất, không biết gì cả. Ngô Bình bước đến trước mặt nhẫn giả bảy sao đó, lục ra một chiếc nhãn ngọc màu đen, rồi lấy ra một mặt nạ màu bạc từ bên trong. Cậu nghiên cứu một lúc rồi gõ nhẹ lên mặt nạ, bỗng dưng có tiếng động từ xa truyền đến, đó là tiếng kết giới bị nứt vỡ, người Phù Tang đã lợi dụng thứ này để tạo ra tầng kết giới bên ngoài.

Lúc này mọi người ở đó mới hiểu ra, ùn ùn tiến đến cảm tạ.

Ngô Bình cười, nói: “Vương gia, người này chính là nhãn giả bảy sao, thuộc hạ của ông ta đã bị tôi hạ gục hết rồi”.

Đông Vương vừa bất ngờ vừa vui mừng, hỏi: “Sao họ lại hôn mê thế kia?”

Ngô Bình đưa tay ra, lòng bàn tay cậu có một lốc xoáy màu đen, trong cơn lốc có mấy chục bóng người đang giãng co, những bóng người đó đều là thần hồn của những nhãn giả này. 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.