Chương trước
Chương sau
Thế nhưng mười người này đều không động đậy. Có một tên đầu trọc bước ra, hắn gãi đầu nói:

“Tôi không thích ngồi, có thể đứng không?”

Ngô Bình vừa nhìn đã biết tên đầu trọc này có công phu khá tốt, là cao thủ Luyện Khí tầng tám.

“Không thể!”, Ngô Bình cười nói: “Nếu anh không nghe lệnh, tôi sẽ đánh gấy tay chân anh”.

Nghe nói thế, tên đầu trọc bật cười: “Đánh gãy tay chân tôi? Cậu có bản lĩnh đấy không?”

“Rắc!”

Hắn còn chưa nói hết câu, Ngô Bình đã đá gấy chân trái, tên đầu trọc hét lên thảm thiết, ôm chân quỳ mọp xuống.

Ngô Bình ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt hắn hỏi: “Bây giờ có thể ngồi được chưa?”

Tên đầu trọc biết mình đụng phải người lợi hại, hắn vội gật đầu nói: “Có thể, có thể”.

Ngô Bình đứng dậy nhìn người khác, lần này mọi người đều ngoan ngoãn ngồi xuống.

“Quân nhân là phải phục tùng mệnh lệnh, sau này, cho dù tôi ra lệnh gì cho mọi người, mọi người đều phải làm theo, nếu không tôi sẽ khiến cho kẻ đó biết cuộc sống khó khăn thế nào”.

Một người đàn ông cao gầy bĩu môi, gã xuất thân khác với mọi người, tổ tiên là tu sĩ, nếu không gã cũng chẳng có tư cách đến Vương phủ.

Ngô Bình để ý thấy động tác của gã bèn đi đến trước mặt hỏi: “Tôi thấy anh đang bĩu môi, anh không phục à?”

Người cao gầy nhướng mày nói: “Tôi không nói đấy". 

Ngô Bình cười nhạo: “Tu vi của anh nát như phân mà cũng cố làm ra vẻ trước mặt tôi à”. 

Người cao gầy không phục nói: “Cấp trên, mặc dù tu vi của tôi không cao nhưng cũng không tệ như cậu nói”.

“Bốp!" Ngô Bình đánh một cú vào mặt gã khiến xương mặt vỡ nát, tên cao gầy đau đến mức chảy nước mắt.

“Tôi nói anh giống phân thì anh chính là phân, anh không thể cãi lại, không thể chất vấn!”

Người cao gầy vừa ngạc nhiên vừa tức giận, từ nhỏ đến lớn chưa từng tức giận như thế, gã nghiêm trọng nói: “Cậu dám đánh tôi, bố tôi sẽ không tha cho cậu”.

Ngô Bình lập tức xách gã lên, tặng thêm hai cái tát khiến đối phương hộc máu, sau đó ném gã xuống đất, đá vài cái rồi lạnh lùng nói: “Anh rất có khí phách, tôi thích người như thế”.

Lúc này người đàn ông cao gầy không chịu được nữa, đau đớn quãn quại lăn lộn dưới đất, mỗi lần đánh Ngô Bình đều dùng tu vi khiến gã đau hơn bình thường gấp mười lần.

“Tôi sai rồi, cấp trên tha mạng”.

Ngô Bình đá gã một cái, đau đớn giảm đi không  ít, người đàn ông cao gầy thở hổn hển, cả người đầy mồ hôi lạnh.

“Ngồi cho vững”, cậu nói.

Gã lập tức ngoan ngoãn ngồi yên, ngồi ngay. ngắn hơn cả những người khác.

Lúc này Ngô Bình mới cảm thấy khá hài lòng: “Thời tiết hôm nay nóng bức, rất thích hợp để luyện tập. Phía trước là thao trường, một vòng chạy khoảng hai ngàn mét, mọi người chạy mười vòng quanh sân cho tôi, không được quá nửa tiếng. Ai không làm được, tôi sẽ đánh gãy chân người đó, dù sao chạy chậm như vậy thì cần chân để làm gì?”

Tên đầu trọc bị đánh gãy chân đó khổ sở hỏi: “Cấp trên, chân tôi đã bị gấy, làm sao đây?”


Nửa tiếng sau, mọi người đều đã chạy xong. Cũng may họ đều có tu vi, mặc dù hơi mệt nhưng vẫn có thể kiên trì được.

Ngô Bình khá hài lòng nói: “Bây giờ mọi người về ký túc xá nghỉ ngơi, nửa tiếng sau ra đây tập hợp”.

Đám người lập tức quay về ký túc xá, nửa tiếng sau, Ngô Bình gọi một tiếng, họ lập tức xuất hiện trong sân.

Ngô Bình nói: “Tôi có một bộ quyền pháp muốn dạy cho mọi người, mọi người học cho đàng hoàng, ai không học được thì cút ra khỏi Vương phủ cho tôi”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.