Chương trước
Chương sau
Cậu rửa sạch lò luyện đan, sau khi làm ấm lò thì lấy năm loại nấm ra, cho vào trong và bắt đầu luyện chế một loại đan dược khá đơn giản.

Loại đan dược này không có tên, là loại mà cậu dựa trên dược tính của năm loại nấm nghĩ ra được, hiệu quả chắc cũng không tồi.

Mẻ đầu tiên là đan dược đã được luyện thành ngay, tổng cộng có năm viên, màu vàng óng, tỏa hương thơm ngát. Cậu uống một viên để cảm nhận hiệu quả của đan dược, một lúc sau, cậu gật đầu, lẩm bẩm: “Loại đan dược này có công dụng bổ nguyên khí, luyện hình thể, vậy gọi là Bổ Khí Luyện Hình Đan”.

Cổ Kiếm Nam luôn túc trực ở bên ngoài, nghe có tiếng động thì đẩy cửa bước vào, lúc nhìn thấy đan dược trong tay Ngô Bình, ông ta thốt lên: “Thành công rồi”.

Ngô Bình cười, nói: “Đây là Bổ Khí Luyện Hình Đan, không phải đan dược quý hiếm gì”. Cậu nói xong thì đưa qua cho Cổ Kiếm Nam.

Cổ Kiếm Nam đưa hai tay ra nhận lấy, cảm thán: “Công tử đúng là thiên tài, trong số những người tôi quen biết, cậu là người đầu tiên biết luyện đan".

Tiếp đó, Ngô Bình lại lấy số đan dược mua được ở chợ đêm và số hàng dự trữ trước đó ra, miễn cưỡng luyện được một mẻ Thiên Tuế Đan.

Trước đây cậu đã muốn luyện loại Thiên Tuế Đan này, chỉ là mãi chưa thành công, lần này vừa hay luyện được. Thiên Tuế Đan có thể nâng cao khả năng tiềm ẩn của con người đến mức tối đa, cường hóa thể chất, kéo dài tuổi thọ. Nếu có thể luyện được thì vừa hay có thể cho bố mẹ uống, để họ có được sức khỏe tốt.

Luyện Thiên Tuế Đan cần một số dược liệu khác nữa, cậu tìm được một số nấm mới miễn cưỡng luyện được.

Lúc bắt đầu luyện đan, cậu tập trung toàn bộ tinh thần, không dám lơ là phút nào, sau gần nửa tiếng, cậu bỗ tay phải, nắp lò luyện đan văng ra, một luồng đan khí bay lên, cậu lập tức thi triển đan quyết, dùng hai tay giữ chặt lấy nó.

Đan khí bị hai tay cậu giữ chặt thì ngưng tụ thành ba viên đan dược, viên nào cũng nhỏ bằng quả nhãn, màu xanh lá, phát ra ánh sáng mờ mờ, thơm nức mũi.

Cậu quan sát đan dược, cười, nói: “Không tồi, đan dược thượng phẩm cấp bốn”.

Cậu cất đan dược vào, nghỉ ngơi một lát thì Cổ Thanh Liên tìm đến. 

Cổ Thanh Liên vừa tan ca về nhà thì đã vội đến tìm Ngô Bình.

“Em trai, Từ Bảo Càn bảo chị hỏi cậu, phải chăng đã có tung tích của công pháp rồi?”

Ngô Bình nghe cô ta hỏi thì mới nhớ ra chuyện mình hứa với Từ Bảo Càn, cậu vỗ nhẹ lên đầu, nói: “Tôi quên mất, không sao, bây giờ tôi sẽ giúp ông ta sắp xếp lại, chị bảo Từ Bảo Càn trong vòng một tiếng đồng hồ phải đến đây”.

Sau đó, cậu lại tự nhốt mình trong phòng, mượn Lăng Thiên Kính sửa chữa lại công pháp mà Từ Bảo Càn tu luyện.

Sau một tiếng đồng hồ, cậu ra khỏi phòng, hỏi: “Chị, Từ Bảo Càn đã xuất phát chưa?”

Cổ Thanh Liên gật đầu: “Xuất phát rồi, mười phút nữa sẽ đến. Em trai, cậu đã xử lý xong rồi sao?”

Ngô Bình: “Ừ, tôi đã giúp ông ta sắp xếp lại công pháp, sau này ông ta tu luyện sẽ không có trở ngại gì nữa”.

Cổ Thanh Liên: “Em trai, nếu có thể giúp Từ Bảo Càn giành lại vị trí thế tử thì sẽ có lợi cho cậu, dù gì thì bây giờ ông ta cũng là người của cậu”. 


Ngô Bình nghe cô ta nói có vẻ nghiêm trọng thì hỏi: “Là ai?”

Cô ta liền nói cho Ngô Bình biết, người đó tên là Vương Liên, là một cao thủ võ học cao thâm. Ở thế giới trần tục, tu sĩ cấp thấp đều phải học võ để nhập môn, nhưng cuối cùng, phần lớn trong số họ đều vì dấn thân vào con đường tu tiên mà từ bỏ võ học.

Nhưng cũng có số ít trong những người đó không từ bỏ mà ngược lại còn nhờ vào thủ pháp tiên đạo để phát triển võ học, những người đó được gọi là Võ Tiên.

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.