Ngô Bình: “Tôi thấy mấy ngôi nhà này được xây dựng ít nhất cũng mấy trăm năm rồi nhỉ?”
Lục Tinh Sương: “Ừ, nghe ông nội tôi nói cũng gần hai trăm năm rồi”.
Hai người vừa nói vừa đến trước một cánh cửa lớn, Lục Tinh Sương mở cửa, mời cậu vào trong.
Lục Tiểu Phàm ra đón, thấy Ngô Bình thì vui mừng nói: “Anh Ngô”.
Lục Tinh Sương: “Tiểu Phàm, có bố mẹ ở nhà không?”
Lục Tiểu Phàm: “Bố ra ngoài cùng bác hai rồi, mẹ đang nấu ăn”.
Lục Tinh Sương mời Ngô Bình vào phòng khách, đích thân rót trà cho cậu. Cậu uống vài ngụm, nói chuyện vài câu thì nghe có tiếng người đến. Ngô Bình rất thính tai, cậu lập tức đứng dậy, nghiêm túc nói: “Có người bị thương rồi”.
Lục Tinh Sương giật mình, chạy vội ra ngoài, cô †a vừa ra đến sân thì nhìn thấy bố mình mặt mày tái mét, đang vội vã đi vào.
Người đàn ông này cao to, tâm bốn mươi tuổi, ông ta không nói lời nào, xông thẳng vào phòng khách, ngồi lên ghế và nói: “Tiểu Phàm, gọi mẹ con ra đây”.
Lục Tiểu Phàm vội vã chạy ra sau gọi mẹ, Lục Tinh Sương thấy bộ dạng đó của bố mình thì nước mắt cứ chảy dài, thút thít hỏi: “Bố, bố sao thế?”
Ngô Bình kéo Lục Tinh Sương lại, hạ giọng nói: “Ông ấy không sống được bao lâu nữa, chỉ còn lại chút hơi thở cuối cùng thôi, ông ấy muốn giữ lại nó để nói chuyện quan trọng nhất, cô đừng hỏi nữa”.
Lục Tinh Sương điếng người, cô ta không ngờ tình trạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3657748/chuong-5894.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.