Chương trước
Chương sau
Nhà họ Vương độc quyền về cây thuốc, Lương Thành Bích độc quyền xe taxi, hai ngành này đều là những công việc kinh doanh kiếm được tiền nhiều nhất ở Trung Châu, là hai con gà mái đẻ trứng vàng.

Nhưng lúc này trong đầu Ngô Bình lại nảy ra vài ý tưởng, đó là nhất định phải tiêu tiền, làm nhiều việc thiện, tạo thêm phước lành cho người dân. Mặc dù cậu không hiểu tại sao mình lại có ý nghĩ như vậy, nhưng xuất phát từ bản năng, cậu quyết định làm theo trái tim của mình.

Thế là cậu hẹn Âu Dương Chí Viễn và Nghiêm Lãnh Thạch ra ngoài uống trà.

Nói chuyện phiếm vài câu, Ngô Bình đi vào vấn đề chính: “Bố nuôi, con định làm từ thiện”.

Âu Dương Chí Viễn cười nói: “Làm từ thiện là tốt, như thế có thể tránh được thuế, hiện giờ thuế của Hạ Quốc cao quá..."

Ngô Bình lắc đầu: “Bố nuôi, con làm thế không phải vì để tránh thuế, con thật sự muốn làm từ thiện”. 

Âu Dương Chí Viễn sửng sốt, không dám tin nhìn Ngô Bình: “Tiểu Bình, việc làm ăn của chúng ta mới khởi sắc, bây giờ làm từ thiện vẫn còn quá Sớnm”.

Ngô Bình cười nói: “Không sớm ạ, sau này thu nhập của Khoái Lạc Hoàn và cây thước, xe taxi, hai phần ba sẽ dùng vào việc từ thiện của năm đó”.

Âu Dương Chí Viễn cực kỳ ngạc nhiên: “Tiểu Bình, lợi nhuận của ba phương diện này cộng lại lên đến mấy chục tỷ đấy”.

Ngô Bình: “Kiếm được càng nhiều tiền thì tiêu càng nhiều. Bố nuôi, chuyện này con giao cho bố”.

Âu Dương Chí Viễn im lặng vài giây rồi nói: “Bố biết một chút về từ thiện. Thật ra bây giờ đa số những người làm từ thiện đều vì danh tiếng, hơn nữa số tiền quyên góp hằng năm của họ cũng chỉ có mấy trăm triệu, hàng tỷ tệ. Những người sẵn lòng tiêu tốn mấy chục tỷ như con quả thật không nhiều”.

Ngô Bình: “Bố nuôi, bố nghĩ làm từ thiện thế nào là tốt?”

Âu Dương Chí Viễn: “Trong nước có rất nhiều người già, không có ai nuôi dưỡng, cuộc sống tuổi già của họ rất khốn khổ, bố nghĩ chúng ta có thể bắt đầu làm từ chỗ này, xây dựng các viện dưỡng lão miễn phí. Chỉ cần là những người già đủ tiêu chuẩn đều có thể sống miễn phí. Các viện dưỡng lão cần nhân viên điều dưỡng và nhân viên quản lý, những vấn đề này cũng có thể tạo ra việc làm và thúc đẩy nền kinh tế địa phương, một mũi tên trúng hai đích”.

Ông ta nói tiếp: “Còn có trại trẻ mồ côi. Có rất nhiều trẻ em bị cha mẹ bỏ rơi, hầu hết những đứa trẻ này một là bị thiểu năng trí tuệ, hai là cơ thể bị khuyết tật, hoặc mắc bệnh, dị tật bẩm sinh. Cuộc. sống của các em rất khốn khổ nhưng nhà nước thì không cung cấp nhiều điều kiện về mặt này. Bố nghĩ cũng có thể xây trại trẻ mồ côi”.

“Lúc trước bố từng muốn tiến vào lĩnh vực chăm sóc người già nên đã nhờ người điều tra nghiên cứu. Ở các viện dưỡng lão, chỉ phí hàng năm cho mỗi người già được chăm sóc là khoảng một trăm năm mươi ngàn tệ. Nếu chăm sóc cho một trăm ngàn người già, mỗi năm phải đầu tư mười lăm tỷ tệ”.

Ngô Bình: “Ừ, trước cứ đầu tư mười lăm tỷ tệ để chăm sóc một trăm ngàn người già”.

Âu Dương Chí Viễn: “Chúng ta tiến hành từng bước một. Trước tiên xây dựng viện dưỡng lão, bắt đầu từ một viện, sau đó là hai rồi ba viện dưỡng lão. Sau khi có nhiều kinh nghiệm, chúng ta sẽ mở rộng ra. Với trại trẻ mồ côi, bố sẽ nhờ người làm một cuộc khảo sát điều tra, chờ khi có số liệu rồi suy xét thêm”. 

Ngô Bình: “Vâng. Bố nuôi, bố chỉ cần nhớ một điều, chúng ta làm từ thiện là làm thật lòng, không sợ phiền phức, cũng không sợ tiêu nhiều tiền”.

Âu Dương Chí Viễn cảm khái nói: “Tiểu Bình, bố nuôi lớn hơn con mấy chục tuổi nhưng cảnh giới không bằng con. Nghe con nói thế, bố bỗng hiểu ra rồi”.

Ngô Bình cười nói: “Bố nuôi, con cũng muốn làm việc mình thích, không nghĩ nhiều thế”.

Nghiêm Lãnh Thạch nấy giờ không nói lời nào, lúc này lại nói: “Chủ nhân, cậu làm thế là đúng”.

Ngô Bình cười nói: “Ông Nghiêm, sao ông lại nói thế?”

Nghiêm Lãnh Thạch: “Thế tục là nơi bắt nguồn của tất cả các vị tiên, nơi này nhìn có vẻ bình thường nhưng thực chất lại ẩn chứa rất nhiều điều huyền bí. Chẳng hạn như làm điều tốt trong thế tục thì có thể đạt được sức mạnh của công đức. Công đức càng nhiều, tu hành sẽ càng thuận lợi. Thật ra chủ nhân làm vậy là tích đức”.

Ngô Bình như có điều suy nghĩ: “Hóa ra vẫn có công đức”.

Nghiêm Lãnh Thạch: “Thật ra tôi cũng có ý nghĩ tương tự nhưng tiêu tiền cho người khác quá khó. 


Cậu hỏi: “Lão quán chủ, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Chu Kỳ Phu im lặng vài giây, sau đó nói: “Tông môn phái người xuống, muốn kiểm tra cậu”.

Ngô Bình: “Kiểm tra rất khó sao?”

Chu Kỳ Phu: “Chuyện này rất kỳ lạ, họ muốn dùng đến bài kiểm tra cổ pháp khó nhất. Thật ra, bài kiểm tra cổ pháp đã bị cấm trong hàng ngàn năm, vì rất ít người có thể vượt qua nó”. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.