Chương trước
Chương sau
Ngô Bình nói: "Thử thôi".

Cô gái mười bảy, mười tám tuổi kia bĩu môi nói: "Thi trước chưa chắc có thể đạt được thành tích tốt, nhiều người ôn luyện dữ lắm".

Âu Dương Trí Viễn cười nói: "Tiểu Bình, để bố giới thiệu một chút, đây là Âu Dương Tinh, hồi nhỏ hai đứa có gặp nhau rồi đó".

Ngô Bình lập tức nhớ đến, ngày xưa có một cô bé xấp xỉ mình, là con gái của Âu Dương Trí Viễn. Lúc ấy, cô ta kiêu ngạo y như một cô công chúa nhỏ, không thích chơi với Ngô Bình còn nói anh là thẳng nhóc nghèo.

"Hóa ra là Tiểu Tinh, lâu rồi không gặp", Ngô Bình cười chào hỏi.

Âu Dương Tỉnh hơi quay mặt đi, dường như không muốn nói chuyện với Ngô Bình. Mấy năm nay, bố làm ăn ngày càng lớn, người cô ta quen đều là những cậu ấm nhà giàu, con trai ông lớn trong lĩnh vực kinh doanh thì sao có thể để ý đến loại con cái trong gia đình bình dân như Ngô Bình.

Âu Dương Trí Viễn cười bảo: "Tiểu Bình, con từ nhỏ đã thông minh, chắc chắn sẽ không sao đâu".

Mặt mày Ngô Đại Hưng kiêu ngạo nói: "Anh ba, đời em đã chẳng có tiền đồ gì, nhưng Tiểu Bình đúng là chịu thua kém người ta. Cuộc thi toàn thành phố lần trước, thăng bé đã đứng nhất đấy!"

"Vậy hả?", ánh mắt Âu Dương Trí Viễn sáng lên nói: "Tiểu Bình, con giỏi thật".

"Chắc khoác lác thôi!", Âu Dương Tinh hiển nhiên không tin lắm: "Trung Châu có cả mấy trăm ngàn học sinh, mà anh có thể đứng nhất?"

Gần đầy Âu Dương Tinh mới trở về Trung Châu nên vẫn chưa biết chuyện của Ngô Bình, do đó phản ứng đầu tiên của cô ta chính là không tin mới mở miệng nghi ngờ.

Âu Dương Trí Viễn khẽ cau mày, biểu hiện hôm nay của con gái khiến ông ta cực kỳ bực, nói: "Tiểu Tinh, sao con có thể nói vậy. Anh Tiểu Bình con đã thông minh từ bé, đứng đầu cả thành phố cũng không lạ".

Người phụ nữ kia cười bảo: "Hạng nhất quả thật không dễ thi đậu, Tiểu Tinh cảm thấy lạ cũng bình thường mà".

Ngô Bình chưa từng gặp người phụ nữ đó bèn hỏi: "Bố nuôi, đây là mẹ nuôi hả?"

Âu Dương Trí Viễn cười đáp: "Đúng vậy, bà ấy là mẹ nuôi con". 

" y!, người phụ nữ vội vàng xua tay: "Không dám. Chúng ta cũng chưa gặp bao giờ".

Âu Dương Trí Viễn khẽ nhíu mày song vẫn nói: "Vậy em về trước đi".

Ngô Bình đưa hai người xuống lầu, chỉ thấy một chiếc siêu xe sang trọng trị giá mấy chục triệu tệ đang đậu bên dưới, lái xe mở cửa ra, hai mẹ con bước lên đi một mạch, cũng không thèm đáp lại câu "Tạm biệt" của Ngô Bình.

Lên lầu, Âu Dương Trí Viễn và Ngô Đại Hưng đang nhậu với nhau. Hai người không gặp lâu rồi, khó tránh khỏi sẽ muốn uống thả cửa cho đã.

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.