Chương trước
Chương sau
Sắc mặt người đàn ông áo vàng hết sức khó coi, ban nãy gã núp dưới lòng đất, không ngờ lại bị Ngô Bình giãm một cước bắn ra ngoài.

Trương Tư Lộ nhìn thấy người đàn ông áo vàng đó thì như thấy được vị cứu tinh, vội vàng cầu xin: "Cậu Hoàng, cứu tôi với!"

Người đàn ông áo vàng sa sầm sắc mặt, nói với Ngô Bình: "Tao khuyên mày thả bà ấy ra ngay rồi rời khỏi nơi này đi. Thế thì, tao sẽ không truy cứu nữa".

"Không truy cứu?", Ngô Bình cười lạnh: "Mày cho rằng mình là ai?"

Cậu Hoàng kiêu ngạo nói: "Tao là Hoàng Thánh, đệ tử nội môn của Thần Phù Môn!"

Ngô Bình: "Ồ, Thần Phù Môn à. Tao chưa nghe bao giờ, không biết đó là tông môn cấp mấy?”

Cậu Hoàng: "Tông môn hạng bai"

Mặt mày Ngô Bình lộ ra vẻ khinh bỉ: "Tao còn tưởng là tông môn lợi hại nào chứ, hóa ra chỉ là hạng ba. Mở to con mắt chó của mày ra xem coi đây là cái gì!"

Ngô Bình lấy huy hiệu của bản thân ra, cậu Hoàng kia vừa thấy thì lập tức thay đổi sắc mặt, kinh ngạc nói: "Mày là đệ tử đại tông!" 

"Nói chính xác hơn là đệ tử chân truyền", Ngô Bình nhàn nhạt nói.

Trong lòng cậu Hoàng thầm kêu không ổn, lập tức nói: "Người cậu em này, ban nấy tôi đã quá đáng rồi".

Ngô Bình: "Tốt nhất là mày đừng nên nhúng tay vào chuyện của nhà họ Viên".

"Vâng vâng, tôi đi ngay đây, sau này sẽ không nhúng tay vào chuyện nhà họ Viên nữa", gã nói xong chẳng thèm ngó Trương Tư Lộ lấy một cái, lập tức xoay người rời khỏi.

Trương Tư Lộ ngây người, không ngờ cậu ta lại là đệ tử chân truyền của tông môn hạng nhất, không thể nào!

Vẻ mặt Viên Khắc Mãn lại càng trực tiếp hơn, có chút phấn khích nói: "Cậu Ngô, sau này Viên Khắc Mẫn tôi bằng lòng làm trâu làm ngựa cho cậu!"

Ngô Bình Ngô Bình kéo Dương Thanh Ngâm ngồi xuống cái ghế ở giữa rồi hỏi: "Viên Khắc Mãn, 'Viên Khắc Định  là anh trai ông, năm nay mới hơn năm mươi tuổi, sao lại bỗng dưng đã chết?"

Viên Khắc Mẫn liếc Trương Tư Lộ một cái rồi đáp: "Thưa cậu, đều do con mụ độc ác Trương Tư Lộ kia hại chết anh trai tôi. Ả và một ông chủ kinh doanh tên Đỗ Ngao dan díu với nhau, ghét bỏ anh trai tôi. Kết quả chưa đến một năm, anh trai vốn khỏe mạnh của tôi lại bỗng dưng đổ bệnh, chỉ trong vòng một tuần ngắn ngủi đã đi xuống suối vàng!"

Trương Tư Lộ tức giận nói: "Viên Khắc Mẫn, ông nói nhăng nói cuội gì đó! Cái chết của anh trai ông không liên quan đến tôi, ông ta đắc tội một ông lớn nên bị người ta độc chết thôi!"


Ngô Bình ý bảo Trương Tư Lộ ngồi xuống, hỏi: "Dì nhỏ Dương Thanh Ngâm của tôi là con gái Viên Khắc Định, bà có biết hồi đó tại sao ông ta lại vứt bỏ dì tôi không?" 

Trương Tư Lộ thở dài đáp: "Kia không phải là vứt bỏ. Lúc ấy, Khắc Định và vợ chưa cưới của ông ấy bị người đuổi giết dọc đường, Khắc Định vì cứu vợ đã dẫn kẻ Định đi. Sau đó, ông ấy bị thương nặng bỏ trốn trở về tìm vợ mình. Nhưng mà, ông ấy chỉ tìm được xác chết của vợ và cô con gái vừa đầy tháng. Sau này, dù có cưới tôi nhưng vẫn nhớ mãi cô con gái kia, mỗi khi đến sinh nhật con bé đều tự khóa mình trong phòng không ra".

Dương Thanh Ngâm nghe đến đó thì nước mắt rơi như mưa, hỏi: "Bố tôi vẫn yêu mẹ và tôi! Ông ấy không có vứt bỏ tôi!"

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.