Tài xế thắng xe lại, người phụ nữ trên xe lạnh lùng nói: “Xuống xe”.
Ngô Bình chớp mắt: “Lúc nãy bảo chúng tôi lên xe, giờ lại bảo xuống xe, cô chơi chúng tôi đấy à?”
Người phụ nữ chau mày, nói: “Các người xuống xe xong thì lập tức đi ngay, không chừng còn có thể sống sót”.
Ngô Bình nhìn cô ta: “Ý của cô là nếu như chúng tôi đến nhà họ Viên thì sẽ chết sao?”
Người phụ nữ cười khẩy, nhìn Dương Thanh Ngâm đăm chiêu rồi nói: “Trong di chúc của Viên Khắc Định có viết sẽ để lại một phần ba gia sản cho con gái thất lạc, các người biết một phần ba tài sản là bao nhiêu không?”
Ngô Bình hỏi: “Bao nhiêu?”
Người phụ nữ: “Đấy là gia tài lên đến hơn cả trăm tỷ, là vô số đồ cổ và đất đai cùng mấy chục. công ty. Thậm chí bao gồm cả một phần ba sơn trang Lâm Giang nữa. Hai người nghĩ chỉ dựa vào hai người mà có thể lấy hết được lợi ích lớn vậy sao?”
Ngô Bình cười: “Tôi nghĩ tôi có thể”.
Người phụ nữ cười nhạt: “Các người muốn chết thì có thể không xuống xe, tôi sẽ cho tài xế chở thẳng lên núi, đến lúc đó, cái chết sẽ đón chờ các người”.
Ngô Bình hỏi: “Cô là ai?”
Người phụ nữ bình thản đáp: “Tôi tên Viên Như Bội, Viên Khắc Định là bố của tôi”.
Ngô Bình “ồ” một tiếng rồi nói: “Thì ra cô là người nhà họ Viên. Xem ra lòng dạ cô cũng không tệ, lúc nãy còn khuyên chúng tôi rời khỏi, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3657709/chuong-5855.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.