Chương trước
Chương sau
Diệp Ngưng Băng nói: “Họ đã đấu với nhau trong hiệp hai, đều biết rõ khả năng của đối phương. Thế nên trong hiệp ba và nửa đầu hiệp bốn, họ sẽ không ra sức đấu nữa. Nếu tôi đoán không lầm, thời khắc cuối cùng của trận đấu chắc chắn sẽ là ba phút cuối cùng”.

Quả nhiên hiệp thứ tư diễn ra đến phút thứ tám, bầu không khí bỗng trở nên ngưng đọng. Tất cả các thành viên trong sân đều dừng lại, đứng tại chỗ bất động. Ngô Bình dẫn bóng chạy đến chỗ Lâm Tôn.

Lâm Tôn chặn lại bằng những động tác có vẻ là bình thường, Ngô Bình tránh được, lập tức lao tới đụng vào cậu ta. Xương vai của Lâm Tôn bị tông vào gần như bị gấy, cả người lảo đảo lùi về sau.

Ngô Bình lên rổ, ghi bàn.

Sau đó Lâm Tôn dẫn bóng, Ngô Bình ngăn lại. Đồng thời cũng va chạm vào nhau rất mạnh, thân hình Ngô Bình chỉ khế cử động, Lâm Tôn lại bị đẩy ra xa, bóng rơi khỏi tay.

Động tác của hai bên ngày càng chậm, khán giả đều sửng sốt, đây là chơi bóng rổ sao? Sao chỉ có hai người đang đấu với nhau vậy, những người khác đều đứng ngoài nhìn?

Sau đó hai bên đối đầu ngày càng gay gắt, về cơ bản ba quả bóng thì Ngô Bình có thể ghi được hai bàn, Lâm Tôn có thể ghi một bàn, chỉ có hai người trong sân mới biết được mỗi lần đối đầu với nhau, Lâm Tôn sẽ bị thương.

Một phút cuối cùng, Ngô Bình giành được bóng, lạnh nhạt nói: “Không cần đấu nữa, cậu đã thua rồi”.

“Phụt!”

Lâm Tôn nôn ra máu, cậu ta vươn tay đè lên vai nói: “Nếu đã là trận đấu thì phải dốc sức chơi đến giây cuối cùng”.

Nói rồi cậu ta chạy đến chỗ Ngô Bình.

Lần này cậu ta như bù nhìn, bị Ngô Bình va chạm văng ra khỏi sân, khi cậu ta giãy giụa đứng lên thì tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên.

“Trung học số 1 Trung Châu thắng rồi, 109: 95”.

Trong đám đông có mấy người ăn mặc như tu sĩ nhìn Lâm Tôn trên sân, đều lắc đầu. Một người đàn ông có bộ râu đỏ nói: “Lâm Tôn đã thua, nó đã đánh mất tinh thần và tôn nghiêm rồi, đã không còn xứng đáng với sự dốc sức bồi dưỡng của chúng ta nữa”. 

Một người phụ nữ trung niên hỏi: “Sư huynh muốn vứt bỏ Lâm Tôn à?”

Người đàn ông: “Truyền lệnh của tôi, giảm cấp. bậc của Lâm Tôn xuống thành đệ tử tinh anh hạng hai, không còn được hưởng đãi ngộ của đệ tử tinh anh hạng nhất nữa”.

Người phụ nữ trung niên thở dài: “Đãi ngộ của tinh anh hạng hai thua kém đệ tử tinh anh hạng nhất gấp mười lần, mong là Lâm Tôn sẽ tiếp tục cố gắng”.

Người đàn ông nói: “Điều tra kỹ lưỡng người đấu bóng rổ với Lâm Tôn cho tôi. Nếu cậu ta không có thầy truyền dạy thì có thể chiêu mộ cậu ta; nếu đã có thầy truyền dạy thì hãy ghi lại rồi cử người quan sát lâu dài”.

“Vâng!”, có người ở phía sau thấp giọng nói.

Trận đấu kết thúc, Kiều Tuấn Tài chạy đến cười nói: “Cậu Ngô, lần này đặt cược bảy mươi tỷ, tỷ lệ 1:2.8”.

Ngô Bình nói: “Ừ, những việc khác giao cho anh xử lý".


Ngô Bình: “Huấn luyện viên, dù không có em, Trung học số 1 Trung Châu cũng rất mạnh, ít nhất có thể tiến vào top ba”.

Tiêu Kiếm nói: “Ngô Bình, cậu yên tâm, bọn tôi nhất định sế cố găng hết sức để giành giải quán quân”.

Ngô Bình vỗ vai cậu ta: “Tôi tin các cậu”.

Lúc này, Tuyết Vũ bước nhanh đến, sắc mặt cô ấy hơi khó coi, thấp giọng nói: “Công tử, sư phụ tôi bị người đánh đến mức bị thương nặng, đang nguy cấp. Trước khi chết, ông ấy mong có thể được gặp công tử”, nói xong cô ấy quỳ xuống trước mặt Ngô Bình, ánh mắt đầy vẻ cầu xin.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.