Cổ Thanh Liên vô cùng kinh ngạc: “Bảo bối của tổ tiên tôi nằm ở đây sao?”
Ngô Bình: “Ừ, tôi sắp tìm ra nó”.
Cổ Thanh Liên chớp mắt: “Em trai, nếu như cậu có thể tìm thấy thì bảo bối đó sẽ thuộc về cậu”.
Ngô Bình cười, nói: “Chị làm như vậy chẳng phải sẽ khiến nhà họ Cổ thiệt thòi sao?”
Cổ Thanh Liên bình thản đáp: “Không phải ai cũng có thể nắm giữ bảo bối tốt, bảo bối trong tay người có duyên sẽ có ích, còn trong tay người không duyên thì chỉ khiến họ rước họa vào thân. Hơn nữa, nếu bảo bối này thật sự có thể giúp được người đời sau thì tổ tiên đã giao nó cho con cháu của mình từ lâu rồi, việc gì phải cố tình giấu ở đây chứ?”
Ngô Bình cười, nói: “Chị thật thông minh, hiểu được bản chất rất nhanh. Không sai, nếu như thứ này được giữ ở nhà họ Cổ mà nhà họ Cổ lại không đủ sức giữ nó thì nó sẽ là vật không may mắn”.
Cổ Thanh Liên: “Em trai, tìm đồ trước đã”. Ngô Bình đi một vòng quanh sân, cuối cùng đo bằng bước chân và nhanh chóng đến mảnh đất phía đông sân. Cậu lấy một cái xẻng ở bên cạnh rồi bắt đầu đào. Cậu đào được tầm mười mét thì tìm thấy một túi đồ bằng da thú. Da thú đó rất kỳ quái, có thể ngăn cách thần niệm, thần niệm không thể nào phát hiện ra nó.
Cậu mở tấm da thú ra thì thấy bên trong có một tấm kính màu tím với một mặt nhãn và một mặt khắc đầy tiên phù.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3657641/chuong-5787.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.