Chương trước
Chương sau
 

Nghiêm Lãnh Thạch: “Cậu chủ, có thể cho tôi được mở rộng tầm mắt không?”. Ông ta rất muốn biết bí lực cấp thiên rốt cuộc mạnh cỡ nào.

Ngô Bình gật đầu, hơi dùng lực, đánh ra một chưởng, chưởng ấn màu đen liền xuất hiện như một tia chớp, giáng lên hòn non bộ cao hơn ba mét ở cách đó mấy chục mét.

Một âm thanh nặng nề vang lên, phía trên hòn non bộ liền xuất hiện một chưởng ấn rất sâu. Nghiêm Lãnh Thạch vội đến chỗ hòn non bộ để kiểm tra, kết quả vừa sờ vào thì hòn non bộ đã biến thành tro bụi. 

Ông ta thốt lên kinh ngạc, nói: “Chưởng lực hư không mạnh quá đi mất”. Ông ta tự nhận nếu như chưởng đó đánh lên người mình thì nhất định ông ta sẽ bị đánh chết.

Sau đó, Ngô Bình giãm nhẹ chân phải xuống đất, xung quanh liền xuất hiện mấy chục ấn bí lực, kết hợp với nhau thành một sát trận, dường như tất cả các loại sức mạnh trong trời đất đều quy tụ về phía cậu, mạnh đến mức Nghiêm Lãnh Thạch cũng cảm thấy không thể nào đánh bại.

“Đấy là chân phù của Bí Cảnh tầng bốn sao?”, ông ta lẩm bẩm.

Ngô Bình: “Không phải chân phù, là bí ấn. Khi được bí lực cấp thiên gia tăng sức mạnh, chúng trở nên mạnh như chân phù. Đương nhiên, nếu như tôi thăng cấp tới cảnh giới Chân Phù chân phù của tôi còn mạnh hơn thế này”.

Nghiêm Lãnh Thạch vui mừng nói: “Với thực lực bây giờ của cậu chủ, đừng nói Bí Cảnh tầng năm, dù là Bí Cảnh tầng sáu thì cũng chưa chắc là đối thủ của cậu”.

Ngô Bình liếc nhìn thời gian rồi nói: “Sắp đến giờ rồi, chúng ta xuất phát thôi”. 

Hai bên hẹn nhau ở Túy Tiên Lâu, sau khi hai người họ đến thì phát hiện người ở Túy Tiên Lâu đều bị điều đi hết, chỉ có vài người ngồi ở sảnh lớn, ngoài cửa cũng có hai người đang đứng canh.

Quản gia Củng đứng dậy, nói: “Hai vị, gia chủ của chúng tôi đang đợi trên lầu”.

Nghiêm Lãnh Thạch gật nhẹ đầu, mời Ngô Bình đi trước, cả hai lần lượt lên lầu.

Trên lầu hai có một phòng nhỏ, hiện có bảy, tám người đứng canh ở hành lang. Hai người họ rế cua rồi vào trong phòng nhỏ. Trong phòng có bốn người đang ngồi, trong đó có ông hai Vương, bên cạnh ông ta là một người trung niên rất uy nghiêm.

Nhưng người khiến Ngô Bình chú ý là một thanh niên mặt vàng, mặc đồ màu đen, hắn ta ngồi ở góc phòng, dường như hòa làm một với không gian nên rất khó nhận ra.

Lúc này, ông hai Vương đang phát bệnh, trán toát mồ hôi lạnh, ông ta nghiến răng đến mức chảy máu. Ngô Bình vừa đến thì ông ta liền gắn giọng nói: “Cậu đến rồi, đến đúng lúc lắm”.

Người trung niên khí thế bên cạnh ông ta bình thản đáp: “Anh Nghiêm, anh nhất định muốn xen vào chuyện này sao?” 

Nghiêm Lãnh Thạch nói: “Gia chủ Vương, tôi nhất định phải nhúng tay vào”.

Người trung niên là gia chủ của nhà họ Vương, tên Vương Truyền Tông.

Vương Truyền Tông thở dài, nói: “Này cậu nhỏ, thằng hai nhà tôi bị cậu hại ra thế này, cậu đúng thật là độc ác mà”.

Ngô Bình: “Chỉ mới là bắt đầu thôi, nếu như nhà họ Vương các ông vẫn ngông cuồng như thế thì người tiếp theo sẽ là ông”.

Vương Truyền Tông tối sầm mặt: “Láo xược”.

Ngô Bình: “Đừng nói nhảm nữa, ông tìm tôi đến đây, chẳng phải cũng đã mời cao thủ đến đối phó với tôi sao? Nói nhiều như vậy làm gì? Bảo ông ta ra đây đi”. Cậu vừa nói vừa nhìn sang đạo nhân mặt vàng đó.

Vương Truyền Tông bình thản nói: “Nếu cậu muốn chết thì tôi sẽ cho cậu được toại nguyện”.

Đạo nhân mặt vàng ngồi im không động đậy, chỉ nở nụ cười xấu xa, trong căn phòng nhỏ bỗng có một luồng gió thổi qua, sau đó, một luồng âm khí màu xám từ dưới đất dâng lên, xộc vào mũi Ngô Bình. 

Ngô Bình nhìn thấy luồng âm khí đó thì đã biết sự lợi hại của nó, cậu giơ tay phải bấm ấn, trước mặt liền xuất hiện một ấn phù màu vàng to bằng mặt người, xoay tròn và phát ra lôi quang màu tím.

Lôi quang đánh lên âm khí khiến âm khí bốc khói, có tiếng kêu thảm thiết của phụ nữ phát ra từ bên trong.

Ngô Bình cũng hơi bất ngờ trước thực lực của mình, không ngờ có thể giết chết Quỷ Đạo Nhân chỉ bằng một chưởng. Người đó là cao thủ Bí Cảnh tầng năm - cấp bậc cảnh giới Bí Thiên, thế mà lại bị cậu đánh chết bằng một quyền, xem ra thứ mà cậu tu luyện mạnh hơn rất nhiều so với người thường.

Người nhà họ Vương đều ngơ ngác, quản gia Củng hoảng sợ ngồi bệt xuống đất, người run cầm cập.

Vương Truyền Tông nắm chặt tay thành năm đấm, mặt tái bệch, há miệng định nói gì đó nhưng lại không thốt ra tiếng.

Ngô Bình nhìn sang ông ta, bình thản nói: “Gia chủ Vương, con người tôi không thích gây chuyện, nhưng cũng không sợ phiền phức. Hôm nay nhà họ Vương ông mời người đến giết tôi thì tôi nhất định phải phản ứng. Gia chủ Vương, ông muốn chết thế nào?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.