Chương trước
Chương sau
Không còn sớm nữa nên Ngô Bình chào tạm biệt và quay về nhà.

Lúc cậu về đến nhà, Ngô Đại Hưng và Dương Quế Chỉ không có ở nhà, trễ vậy rồi mà còn đi đâu chứ? Thế là cậu gọi điện cho Ngô Đại Hưng, đầu bên kia rất ồn, dường như Ngô Đại Hưng đang cãi nhau với người ta.

Ngô Bình: “Bố, bố và mẹ đang ở đâu đó?”

Ngô Đại Hưng: “Ở quê, Tiểu Bình, con ngủ trước đi”.

Ngô Bình chau mày, quan hệ của bố và bà nội không được tốt, Ngô Đại Hưng có một cậu em trai và một cô em gái, ông nội mất sớm, chuyện trong nhà đều do bà nội lo, mà bà nội lại là người rất ngang ngạnh.

Lúc Ngô Đại Hưng kết hôn, bà nội Ngô Bình không cho ông ấy đồng nào, thậm chí còn không cho Ngô Đại Hưng và Dương Quế Chi sống ở nhà, vì bà muốn để lại căn nhà cho cậu út cưới vợ.

Ngô Đại Hưng giận nên dắt theo vợ ra khỏi nhà, thuê phòng ở, cuối cùng đến năm Ngô Bình được tám tuổi thì mua được một căn nhà có hai phòng ngủ. 

Sau đó, mặc dù năm nào Ngô Đại Hưng cũng về nhà mấy lần nhưng chưa bao giờ ở lại, Ngô Bình cũng rất ít khi đến chỗ bà nội.

Có điều Ngô Đại Hưng rất hiếm khi nhắc với Ngô Bình về những chuyện này, chỉ có Dương Quế Chỉ có nhắc qua một lần.

Ngô Bình không nói gì thêm, cậu tắt máy, gọi xe về quê. Hai mươi năm trước quê cậu vẫn còn là một thôn nhỏ ở ngoại ô, nhưng Trung Châu phát triển quá nhanh, thôn nhỏ ngày nào đã trở thành thôn trong thành phố, sau đó thì lại có nhà lầu mọc lên.

Nhà cũ của nhà họ Ngô đã đổi thành hai căn nhà mới, một căn có ba phòng ngủ hai phòng khách, một căn có bốn phòng ngủ hai phòng khách. Đương nhiên nhà đền bù vẫn không có phần của Ngô Đại Hưng và cô của cậu, căn lớn để cho con trai thứ Ngô Cường, căn nhỏ để cho cháu nội Ngô Soái.

Ngô Bình vẫn còn nhớ năm xưa mẹ Dương Quế Chi của mình còn vì chuyện này mà cãi nhau một trận với bà nội nhưng cuối cùng vẫn không thay đổi được gì.

Ngô Bình vẫn còn nhớ vẻ mặt hung dữ của bà nội lúc đó, cứ như gia đình họ không phải là người thân của bà vậy. Cậu còn nhỏ tuổi nên không hiểu, cùng là con trai, tại sao lại phân biệt đối xử như thế.

Ngô Bình đến khu quy hoạch, rồi đi theo trí nhớ đến trước một căn nhà lầu. Lúc đến trước cửa căn hộ ở tầng năm thì nghe thấy có tiếng cãi nhau bên trong.

“Đại Hưng, con làm anh cả mà so đo chút tiền lẻ đó với em trai mình, có ai làm anh như con không?”. Đấy là giọng của bà nội.

Sau đó Dương Quế Chỉ giận dữ đáp lại: “Mẹ, Đại Hưng đúng là anh cả, nhưng trước đây bọn con không được may mản như Ngô Cường. Trước đây Đại Hưng bị tai nạn xe, phải bồi thường mấy trăm vạn, nhà mình có bỏ ra đồng nào không? Không những không bỏ tiền mà đến cả mười vạn mượn của bọn con trước đây cũng chưa trả nữa”.

Ngô Bình hơi thắc mắc, sao đột nhiên bố mẹ lại về quê cãi nhau, lẽ nào đã có chuyện gì khác xảy ra sao?

Đúng vậy, lúc này Ngô Đại Hưng đau đớn nói: “Mẹ, con cũng là con trai của mẹ, con tự nhận mình không làm chuyện gì sai, sao mẹ lại phải đối xử với con như thế? Con kết hôn thì không màng tới, đền bù nhà không chia cho con thì thôi đi, bây giờ còn lấy hết tiền bồi thường của gia đình con đưa cho Ngô Cường. Lần này mẹ thật sự quá đáng lắm”.

Lần này có giọng một người khác vang lên, đó là chú hai của Ngô Bình, Ngô Cường. 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.