Chương trước
Chương sau
Từ Kiêu nhếch miệng cười: "Bản thân tôi lại cảm thấy chẳng sao hết. Sau này, là bạn của Bình Thần, có phải những nữ sinh khác cũng sẽ để mắt đến tôi, bằng lòng quen tôi không ta?"

Cuộc vui kết thúc, Ngô Bình vất vả lắm mới chen ra khỏi đám đông, kéo Hàn Băng Nghiên ra ngoài.

Sau khi ra khỏi trường học, Hàn Băng Nghiên bỗng dưng ôm lấy cổ Ngô Bình, hôn mạnh một cái lên má anh: "Bình Thần của em, anh đẹp trai quá đi!"

Ngô Bình xoa má nói: "Anh đã nói là không đi, giờ thì rắc rối rồi. Đám nữ sinh kia y như muốn nuốt chứng anh luôn vậy".

Hàn Băng Nghiên hừ một tiếng: "Muốn ăn cũng là em ăn, bọn họ đừng có mà mơ".

Lúc này, Từ Kiêu cũng chạy ra cười bảo: "Anh Bình, trưa nay ăn gì, tớ mời".

Ngô Bình nói: "Trưa tớ có chút chuyện nên sẽ không ăn", cậu còn định đến nhà cô một chuyến, đưa tiền trong tay cho cô, giúp cô mua lại cửa hàng bên cạnh.

Hàn Băng Nghiên cầm lấy tay anh bảo: "Em đi với anh". 

Ngô Bình bất đắc dĩ nói: "Anh đến nhà cô anh".

Hàn Băng Nghiên chớp chớp mắt nói: "Đến nhà cô à, vậy em đi với anh, tiện thể ra mắt cô luôn".

Ngô Bình bó tay với cô, hai người bèn bảo tài xế lái xe đến cửa hàng của Ngô Ngọc Thu.

Lúc này là n cơm, Ngô Ngọc Thu đang bận rộn. Ngô Bình lập tức rửa tay định đi ra sau bếp giúp đỡ, Hàn Băng Nghiên cũng muốn giúp nhưng lại bị Ngô Ngọc Thu kéo vào trong phòng ăn vặt xem tivi, không để cô phải làm. Ngô Ngọc Thu biết Hàn Băng Nghiên là bạn gái Ngô Bình thì hết sức vui vẻ. Nếu không phải trong tiệm quá bận thì đã đến nói chuyện với cô rồi.

Một tiếng sau, khách khứa mới vơi đi rất nhiều. Ngô Ngọc Thu bảo đầu bếp nấu vài món đưa vào

phòng cho Ngô Bình và Hàn Băng Nghiên ăn.

Lúc ăn cơm, Ngô Bình lấy thẻ ra cười bảo: "Cô, trong đây có một triệu tệ, là bố bảo con đưa tới".

Ngô Ngọc Thu hoảng sợ: "Một triệu tệ!" 

Ngô Bình gật đầu: "Cái tên Mã Thiếu Uy lừa tiền nhà con lúc trước ấy, tòa án xử lại lần nữa nói là đối phương sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm. Mã Thiếu Uy đã trả hết lại số tiền nhà con bồi thường trước đó. Vậy nên, tiền này cô cứ dùng, chỗ bố con có hai triệu nữa".

Ngô Ngọc Thu cảm thấy kỳ lạ, nhưng bà ấy lại tin tưởng Ngô Bình nên cũng không nghĩ nhiều mà nói: "Món tiền lớn như vậy, sao bố con không tự đến?"

Ngô Bình đáp: 'À, ông ấy mua một căn nhà mới nên đang dọn dẹp, không có thời gian".

Ngô Ngọc Thu gật đầu: 'Ừ, vậy tối cô đến tìm bố con", dù sao cũng không phải con số nhỏ, bà ấy phải nói rõ ràng với người lớn mới được.

Cơm nước xong, Ngô Bình và Hàn Băng Nghiên bèn rời đi. Xe đi ngang qua một tiệm thuốc bắc thì cậu bảo tài xế dừng xe nói: "Băng Nghiên, anh đi mua chút thuốc, tối đi chữa bệnh cho chú”.

Hàn Băng Nghiên gật đầu: "Được!"

Đến hiệu thuốc bắc, Ngô Bình phát hiện dược. liệu trong đây có rất nhiều chủng loại, chính mình muốn mua đều có. Cậu lập tức mua bảy đơn thuốc, cũng đánh dấu từ một tới bảy. 

Dược liệu cậu mua có mây loại khả đát, một


Hàn Băng Nghiên vừa thẹn vừa mừng, sẵng giọng nói: "Ai muốn gả chứ, đáng ghét!"

Buổi chiều, Ngô Bình vừa vào phòng học đã nghe thấy mấy tiếng "Bùm bùm'. Hai bạn học bắn pháo, cả lớp đứng lên đồng loạt vỗ tay. Toàn bộ giáo viên và chủ nhiệm, huấn luyện viên, hiệu trưởng đều bước từ ngoài vào.

Chủ nhiệm lớp cười nói: "Ngô Bình, hôm nay em chính là người có công lớn nhất của trường chúng ta. Hiệu trưởng đại biểu toàn thể giáo viên học sinh trong trường tặng cho em một món quà!" 

Hiệu trưởng là một ông chú mập mạp đeo mắt kính đen. Ông ta cười ha ha cầm một phong bì bước đến nói: "Ngô Bình, em mở ra xem đi".

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.