Chương trước
Chương sau
Vương Thế An nhìn ông ta hỏi: “Cuối cùng ai sẽ thẳng?”

Liễu Tam Tương lắc đầi ới công lực của tôi thì không thể xem quá nhiều, không đoán được”.

Ngô Bình: “Xem ra người sống lại ở thế tục không chỉ có một mình tôi, còn có không ít nhân vật tâm cỡ”.

Liễu Tam Tương nhìn chằm chằm nhân thư hồi lâu, vẻ mặt rất phức tạp nói: “Tình hình không ổn rồi! Tôi loáng thoáng nhìn thấy không ít cái tên khá có danh tiếng, lẽ nào họ. cũng muốn sống lại ở thế tục?”

Vương Thế An: “Nhiều người sống lại như thế là vì điều gì?”

Liễu Tam Tương: “Người có mạnh đến đâu, sau khi sống lại thì khí vận sẽ trở nên yếu đi, rất dễ bị người mạnh hơn giết chết, sau đó hấp thụ vận mệnh của người đó. Cũng như thế, người sống lại cũng vì vận mệnh của mình không vững chắc, có thể dễ dàng hấp thu khí vận của người khác”.

Vương Thế An khẽ cười: “Thế nên mọi người cắn nuốt khí vận lẫn nhau?”

Liễu Tam Tương: “Tôi không có thêm lời giải thích hợp lý nào hơn nữa, có lẽ vẫn còn nguyên nhân sâu xa”.

Vương Thế An hỏi Ngô Bình: “Cậu định bao giờ bắt đầu sống lại? Tôi nghĩ không thể đợi thêm nữa”.

Ngô Bình: “Còn phải đợi thêm nữa, tôi phải säp xếp ổn thỏa mọi thứ mới được”.

Vương Thế An: “Phải mất bao lâu?”

Ngô Bình: “Nhiều nhất là ba tháng”.

“Được, ba tháng sau chúng ta sẽ hành động”.

Ngày hôm sau, Ngô Bình đến Ất Mộc Linh Giới, trong Ất Mộc Linh Giới có rất nhiều dược liệu quý hiếm, anh cũng không khách sáo sử dụng dược điển Đại Ngàn thu thập các loại dược liệu, sau đó cất vào trong dược điển.

Anh vừa hái thuốc vừa luyện đan, chạy qua chạy lại giữa Thái Ất Đan Uyển và Đan Đạo Viện.

Ba tháng thoáng chốc trôi qua, Ngô Bình đã hoàn toàn ổn định tu vi của mình, mấy người Đường Băng Vân cũng lần lượt rời xuất quan, đều đã đột phá đến Thần Thông cấp tám, cấp chín, thậm chí cấp mười.

Đồng thời, trong ba tháng qua, anh cũng đã xây dựng xong Đan Đạo Viên, với sự cố gắng của anh, Đan Đạo Viện đã có thể sánh ngang với các thầy luyện sư ở Thượng phủ, thậm chí còn vượt qua bọn họ nhiều điểm.

Ngày hôm đó Ngô Bình đã thông báo riêng cho Nguyên Thủy Sơn và Thái Ất Hoàng Triều, nói rằng anh sẽ bế quan để tu luyện đến Đạo Cảnh, anh vốn dĩ luôn như thế nên mọi người đều nghĩ chuyện đó rất bình thường.

Muốn đạt đến Đạo Cảnh, ngắn thì vài tháng, lâu thì vài năm, Ngô Bình vừa lúc có thể tìm lý do để thoái thác với người ở hai bên.

Ngô Bình cũng đặc biệt thông báo cho Nguyệt Thanh Ảnh, Hạ Tử Trần, Lý Thuần Như để họ giúp anh chăm lo cho gia đình. Có ba nhà này, cộng với Nguyên Thủy Sơn, gia tộc của Ngô Bình chắc chẳn là một trong những thế lực có sức ảnh hưởng nhất trong cõi Chân Thủy Tiên Giới, đám người bình thường kia không dám khiêu khích.

Sau khi dặn dò người nhà, Ngô Bình biến mất, trước khi đi cũng mà không mang theo bất cứ thứ gì, tất cả bảo vật, thậm chí cả dược điển Đại Ngàn đều được giao lại cho Đường Tử Di cất giữ.

Rất nhiều người đều biết chuyện Ngô Bình bế quan, cũng không ai nghỉ ngờ gì, Đan Đạo Viện vẫn vẫn tiếp tục hoạt động, Thái Ất Đan Uyển cũng vẫn như trước, chẳng qua thỉnh thoảng người nhà Ngô Bình lại phái người đem vài đan dược đi.

Không biết qua bao lâu, trước mặt Ngô Bình tối đen, sau đó ngất đi.

Khi tỉnh lại, ký ức của anh đã bị thay thế, anh trở thành một “Ngô Bình” khác, là một học sinh trung học.

Ngô Bình nhìn xung quanh, thấy đã chín giờ sáng, anh giật mình ngồi dậy định mặc quần áo vào nhưng lướt nhìn lịch, anh mới biết hôm nay là ngày nghỉ, không cần phải đi học.

Anh thở phào nhưng vẫn nhấc chăn lên, anh vừa nhấc chăn lên bước xuống thì phát hiện mình đang đứng! Anh không khỏi trợn to mắt, sau đó mừng rỡ nói: “Mình... Mình khỏi rồi!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.