Chương trước
Chương sau
Ngô Bình chỉ cười, không nói gì, vì anh biết rõ viện Trưởng Lão không phải của riêng Hàn Tông.

Quả nhiên vị trưởng lão nữ đó liền hạ giọng nói: “Trưởng lão Hàn, con trai ông làm ra chuyện thế này, tốt nhất ông nên có câu trả lời thỏa đáng, nếu không thì Nguyên Thủy Sơn sẽ loạn mất, ai cũng có thể muốn làm gì thì làm sao?”

Hàn Băng Tàm bước về trước, tát Hàn Thiên Kiều một bạt tai làm anh ta văng ra xa, miệng đầy máu rồi lạnh lùng nói: “Khốn nạn, ai cho con cái gan đó hả?”

Hàn Thiên Kiều được cưng chiều từ nhỏ, muốn gì được nấy, không coi ai ra gì, chưa từng bị cha mình đánh bao giờ. Bạt tai đó của Hàn Băng Tàm khiến anh ta ngây người ra cả buổi lâu vẫn chưa phản ứng kịp.

Hàn Băng Tàm đánh Hàn Thiên Kiều xong thì nói với Ngô Bình: “Cậu Ngô, xin lỗi, tôi không hề biết chuyện này. Thế này nhé, cậu muốn xử lý nó thế nào tôi cũng sẽ phối hợp”.

Hàn Băng Tàm là người thông minh, chọn cách lùi để tiến, để Ngô Bình tự chọn nên xử lý thế nào.

Ngô Bình mỉm cười, nói: “Trưởng lão Hàn, dù tôi muốn xử lý thế nào ông cũng phối hợp hết sao?”

Hàn Băng Tàm trịnh trọng gật đầu: “Đương nhiên rồi”.

Ngô Bình thở dài: “Thôi được. Con người Hàn Thiên Kiều này làm việc không tính đến hậu quả, rất dễ gây rắc rối cho Hàn Tông các ông, dù là vì muốn tốt cho Nguyên Thủy Sơn hay là vì tương lai của Hàn Tông thì tôi cũng đề nghị Hàn Tông nên trục xuất anh ta ra khỏi nhà, cắt đứt quan hệ với anh ta mãi mãi. Đương nhiên, đấy chỉ là đề nghị của tôi thôi”.

Hàn Băng Tàm sầm mặt, đề nghị của Ngô Bình nghe có vẻ không gây hại gì, chỉ là cät đứt quan hệ mà thôi, không có quan hệ cha con thì Hàn Thiên Kiều vẫn có thể dùng tiền của của Hàn Tông. Nhưng lòng người là một thứ rất kì lạ, lâu dần, người Hàn Tông sẽ dần xem Hàn Thiên Kiều như người ngoài, dù gì thì đến cả cha ruột của anh ta cũng từ bỏ anh ta thì anh †a còn có giá trị gì nữa?

Hàn Băng Tàm liếc nhìn Ngô Bình và nói: “Được, tôi sẽ lập tức tuyên bố với bên ngoài, cắt đứt quan hệ cha con với Hàn Thiên Kiều, sau này tất cả mọi thứ của tôi đều sẽ không dính dáng gì đến nó nữa”.

Hàn Thiên Kiều nghe thấy câu nói đó thì ngớ người ra, hét lớn: “Bố, bố nói gì thế, bố muốn cắt đứt quan hệ với con sao?”

Hàn Băng Tàm nói: “Con hãy về đi”.

Hàn Thiên Kiều hằm hằm trừng Ngô Bình rồi nhả từng chữ một: “Mày hãy đợi đó”. Anh ta nói xong thì quay đầu bỏ đi.

Ngô Bình thở dài, nói với mọi người: “Thật sự xin lỗi, vì việc của tôi mà làm phiền đến mọi người”.

“Cậu đến vừa đúng lúc, Ất Mộc Linh giới đã chính thức thuộc về Nguyên Thủy Sơn chúng ta, chúng tôi cũng đã cho người trấn thủ”. Trưởng lão nữ nói: “Bất cứ lúc nào cậu cũng có thể qua đó, theo cam kết của chúng tôi thì cậu có thể tùy ý ở bên trong hái thuốc trong một khoảng thời gian nhất định”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.