Ngô Bình chỉ cười, không nói gì, vì anh biết rõ viện Trưởng Lão không phải của riêng Hàn Tông.
Quả nhiên vị trưởng lão nữ đó liền hạ giọng nói: “Trưởng lão Hàn, con trai ông làm ra chuyện thế này, tốt nhất ông nên có câu trả lời thỏa đáng, nếu không thì Nguyên Thủy Sơn sẽ loạn mất, ai cũng có thể muốn làm gì thì làm sao?”
Hàn Băng Tàm bước về trước, tát Hàn Thiên Kiều một bạt tai làm anh ta văng ra xa, miệng đầy máu rồi lạnh lùng nói: “Khốn nạn, ai cho con cái gan đó hả?”
Hàn Thiên Kiều được cưng chiều từ nhỏ, muốn gì được nấy, không coi ai ra gì, chưa từng bị cha mình đánh bao giờ. Bạt tai đó của Hàn Băng Tàm khiến anh ta ngây người ra cả buổi lâu vẫn chưa phản ứng kịp.
Hàn Băng Tàm đánh Hàn Thiên Kiều xong thì nói với Ngô Bình: “Cậu Ngô, xin lỗi, tôi không hề biết chuyện này. Thế này nhé, cậu muốn xử lý nó thế nào tôi cũng sẽ phối hợp”.
Hàn Băng Tàm là người thông minh, chọn cách lùi để tiến, để Ngô Bình tự chọn nên xử lý thế nào.
Ngô Bình mỉm cười, nói: “Trưởng lão Hàn, dù tôi muốn xử lý thế nào ông cũng phối hợp hết sao?”
Hàn Băng Tàm trịnh trọng gật đầu: “Đương nhiên rồi”.
Ngô Bình thở dài: “Thôi được. Con người Hàn Thiên Kiều này làm việc không tính đến hậu quả, rất dễ gây rắc rối cho Hàn Tông các ông, dù là vì muốn tốt cho Nguyên Thủy Sơn hay là vì tương lai của Hàn Tông thì tôi cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3657531/chuong-5677.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.